Tại căn cứ An Bình.
Lối vào là một cánh cửa sắt kiên cố, hai bên trái phải có hai người đàn ông cầm vũ khí đứng gác.
Chiếc xe Jeep đen tiến vào dễ dàng mà không gặp bất kỳ cản trở nào.
Khi đến lượt chiếc xe điện đỏ, một khẩu súng lập tức chĩa thẳng vào đầu xe của Khương Lê.
"Cô không phải là người trong căn cứ, người bình thường muốn vào thì phải giao nộp vật tư."
Chiếc xe Jeep phía trước chậm lại, từ từ dừng lại khi phát hiện cô không theo kịp.
Nghe câu nói đó, cả hai người trên xe đều ngạc nhiên nhướn mày.
Cái gì?
Người có thể lấy ra nhiều vật tư kỳ lạ như thế mà chỉ là một người bình thường?
Khương Lê để ý thấy biểu cảm ngạc nhiên của họ, nhưng trong lòng cô lại vô cùng bình thản.
Người bình thường thì sao?
Cô có hệ thống nghĩa là cô đã bất khả chiến bại.
Giọng nói đầy nhiệt huyết của hệ thống lại vang lên:
【 Chủ nhân, cô nghĩ đúng đấy, cô siêu mạnh! Họ vốn không phải là đối thủ của cô! 】
Khương Lê: ...
Quay lại vấn đề chính, muốn vào căn cứ phải trả tiền "vé vào cổng", khoản tiền này không thể không trả.
Cô lấy bốn chiếc bánh bao lớn từ cốp xe ra, "Chừng này đủ chưa?"
Cử chỉ của cô như thể vừa lấy ra bốn thỏi vàng.
Ở phía bên kia, Mã Báo hạ giọng: "Đại ca, cô gái này chỉ là người thường, chúng ta có nên..."
"Đừng manh động." Chương Tiến luôn cảm thấy có điều gì đó không đơn giản.
Lúc trước họ đã tận mắt chứng kiến, và ngay cả khi anh chạm vào bánh bao, cũng bị luồng điện đẩy bật ra.
Người bình thường không thể làm được như thế.
Khương Lê dùng bốn chiếc bánh bao để chinh phục lính gác và dễ dàng qua cổng.
Cô lái chiếc xe điện nhỏ, đỗ cạnh hai người.
"Cảm ơn các anh đã dẫn đường, tôi vào trước để quảng cáo nhà hàng, sau này nhớ đặt món ăn nhé."
Vừa đi được một đoạn ngắn, Khương Lê ngoái đầu lại nhắc nhở:
"À đúng rồi, mỗi ngày mỗi khách chỉ được đặt ba đơn, đừng lãng phí cơ hội nhé!"
Chiếc xe điện nhỏ từ từ tiến về phía trước, Khương Lê quan sát kỹ các cơ sở và tòa nhà bên trong căn cứ.
Một dãy nhà thấp, giữa các khoảng đất trống có hơn trăm lều trại, đường phố đầy những đống rác nhỏ, cảnh tượng bẩn thỉu bừa bộn hiện rõ mồn một.
Chiếc xe điện nổi bật với màu đỏ rực, thu hút mọi ánh nhìn giữa những công trình xám xịt.
Những người dân trong căn cứ, ai nấy trông đều thiếu dinh dưỡng, gầy gò như những bộ xương di động.
Một nhóm đàn ông ngồi dưới lều chơi bài và uống rượu, ánh mắt sáng rực đầy tham lam khi nhìn thấy Khương Lê – một người ngoại lai.
"Mỹ nữ, trông cô lạ mặt nhỉ, mới đến đây à?"