Tiểu Ngọc đi lang thang khắp hoàng cung cuối cùng thì cũng tìm được phòng bếp, lúc này đã là nửa đêm. Phòng bếp đáng lẽ ra sẽ không có ai cả, Tiểu Ngọc nhắm đến đây là định mượn phòng bếp để nấu chút cháo cho nam xứng. Nhưng ai mà biết rằng phòng bếp lúc này vẫn còn có một ánh đèn dầu ở góc phòng. Tiểu Ngọc thấy thế cũng ngập ngừng chưa dám bước vào, sợ bị phát hiện nên cậu liền trốn sau cửa nhìn xem đó là ai.
Trong căn phòng bếp đó, là một cô nương rất thanh tú, nàng ta trông rất trẻ có vẻ là cung nữ mới nhập cung. Nhưng mà cung nữ mới nhập cung ai lại có thể sử dụng căn phòng tùy tiện như thế chứ, đến cả kẻ ăn trộm cũng không dám đốt đèn quang minh chính đại như nàng ta đâu.
Nghĩ một hồi liền cảm thấy quái lạ, Tiểu Ngọc liền mở bản đồ ra phát hiện vị trí mà nàng ta đang đứng lại trùng hợp với chấm xanh của nữ chính. Ôi trời, mới xuyên vào mà đã gặp được hai trong ba người quan trọng của thế giới này rồi, chẳng biết phải gọi Tiểu Ngọc là may hay xui đây.
Theo như trong cốt truyện chi tiết, nữ chính hiện tại hẳn là chưa nhập cung mới đúng, đến năm mười bốn tuổi nữ chính mới xông pha vào cung, nhưng giờ tại sao lại sớm hơn vậy?
"Hệ thống, hệ thống ngươi ra đây."
Tức thời trong đầu của Tiểu Ngọc liền vang lên giọng nói cứng ngắc của hệ thống nọ:
[Tích...Thưa ký chủ, ngài có việc gì ạ?]
"Ngươi giải thích xem tại sao nữ chính lại vào cung sớm như vậy, không phải trong cốt truyện nữ chính mười bốn tuổi mới nhập cung hay sao. Sao giờ nàng ta đã nhập cung rồi, đã thế còn đến ngự trù phòng vào lúc nửa đêm nữa chứ."
[Tích... ký chủ chờ một chút... À đây rồi, theo như báo cáo mới nhất về thế giới này thì do sụp đổ quá nhiều lần nên dễ gây ra các tình huống không đoán trước như việc nữ chính nhập cung sớm. Thông báo cho ký chủ được biết thì nữ chính đã vào cung sớm nên là cốt truyện cũng được đẩy nhanh rồi, nàng ta hiện tại đã là cung nữ thân cận của thái tử. Cho nên hiện tại nữ chính tới đây vào lúc này là để làm điểm tâm cho thái tử.]
"Cái gì cơ? Vậy thì không phải cái kết sẽ được đẩy nhanh hơn dự kiến hay sao." Tiểu Ngọc hốt hoảng nói.
[Tích... đúng thế thưa ký chủ, cho nên thời gian làm nhiệm vụ của ngài cũng sẽ bị rút ngắn đi nếu như không có sự thay đổi nào. Vì thế mong ký chủ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.]
Rõ ràng ngay từ đầu đâu có nói sẽ có tình huống này xảy ra đâu, cái hệ thống lừa tiên tử này!
Nữ chính xoay sở một hồi liền bưng một đĩa bánh không rõ đi ra khỏi phòng, nến thổi tắt bóng tối lập tức bao trùm lần nữa. Tiểu Ngọc thấy thế, cũng nhảy ra khỏi chỗ nấp bắt đầu nấu cháo cho tiểu đáng thương. Nữ chính hiện tại dẹp sang một bên đi, chỉ cần đừng động chạm tới nam xứng là được.
Tiểu hồ ly nhanh chân nhanh miệng đi múc gạo nấu cháo, Tiểu Ngọc còn tri kỉ lấy thêm chút thịt cho vào trong đó, bồi bổ cho tiểu đáng thương. Cháo nở bung ra, mùi hương cũng lan tỏa, Tiểu Ngọc lại nhanh chóng múc ra chén rồi đặt vào hộp gỗ ngậm vào mang đi.
Đến phòng nhỏ của nam xứng cậu liền bước vào rồi đặt hộp cháo xuống bàn, đang định rời đi thì bỗng một bàn tay xông tới chộp lấy cậu. Thân hình nhỏ bé lọt thỏm trong lòng nam xứng, Tiểu Ngọc cũng không dám dùng linh lực chạy, hệ thống đã nói rằng thế giới này không có sự xuất hiện của tu tiên nên cậu không được tùy ý tiết lộ trước mặt người khác, nếu bị phát hiện thì thế giới sẽ đẩy cậu ra khỏi đây.
"Hồ ly nhỏ, ngươi định đi đâu vậy? Ngươi là người đã cứu ta đúng chứ?" Nam xứng lộ vẻ ngây thơ nhìn vào con hồ ly mà hỏi.
Hồ ly nhỏ thấy thế liền không dám cử động nữa, nhưng được một lúc Tiểu Ngọc lại nghĩ khác. Nếu như cậu gật đầu đồng ý thì có phải sẽ thuận tiện trong việc chữa trị tâm lý tổn thương của nam xứng không. Vì thế cậu liền gật đầu nhỏ tỏ vẻ đồng thuận với nam xứng.
Nam xứng thấy cậu gật đầu, liền càng mỉm cười sâu hơn, ôm cậu cũng chặt hơn lúc trước.
"Cảm ơn ngươi! Từ lúc sinh ra tới giờ ngoại trừ mẫu thân đã mất của ta ra chỉ có ngươi là người quan tâm ta thôi."
Nói đến đây Tiểu Ngọc lại càng xót thương cho nam xứng bé nhỏ. Thấy hồ ly nhỏ có phản ứng như thế liền nam xứng láu cá nói tiếp:
"Ta rất thích ngươi, ngươi có thể ở lại đây với ta không? Ở nơi này ta chẳng có ai chơi với ta cả."
Hắn càng nói càng khiến cho trái tim của Tiểu Ngọc thêm thương cảm, một đứa trẻ lớn lên trong hoàng cung to lớn lại không có ai bầu bạn trò chuyện, đúng là đáng thương càng đáng thương.
Thấy cậu vẫn ngập ngừng nam xứng liền nói thêm:
"Tuy rằng ta không có gì cả nhưng ta đảm bảo sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, sẽ nhường mọi thứ cho ngươi, sau này cũng sẽ cho ngươi vải vóc vàng bạc tốt nhất trên đời."
Nói đến đây Tiểu Ngọc liền gật đầu liên hồi đồng ý, trái tim cậu mềm hết rồi đây này, ai bảo nam xứng vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn đến mức độ này cơ chứ.
Nhưng nếu như Tiểu Ngọc ngồi suy nghĩ kỹ lại thì cậu sẽ cảm thấy lời nói cuối của nam xứng cứ sai thế nào đấy. Tại sao lại hứa cho một con hồ ly vàng bạc vải vóc nhỉ, cậu đâu phải người đâu?
Thật ra có một thứ mà cậu không biết rằng nam xứng chắc chắn đã biết rằng cậu là một con người chứ không phải là một con thú.