Điền lão thái thấy Vương Thiết Trụ lạnh nhạt như thế thì sắc mặt hơi khó coi, nhưng lại nghĩ đến việc mình đến đây là vì chuyện quan trọng, Điền lão thái dẫn theo hai tức phụ tiến vào sân.
“Ui chao, hôm qua nghe đồn nhà ngươi bắt được mấy con dê từ trên núi về, hóa ra là thật à. Xem kìa, mấy con dê con này trông khỏe khoắn lắm đây.” Ba người đứng xung quanh chuồng dê mà xuýt xoa, Điền nhị tức Lý Xuân Hoa còn đưa tay ra sờ thử.
Vương lão thái đang dỗ tiểu tôn nữ, chợt nghe bên ngoài ồn ào, lão thái thái vừa định đặt Noãn Noãn xuống thì thấy nàng đang mở to đôi mắt sáng ngời như sao. “Noãn Noãn, muốn ra ngoài xem náo nhiệt à?”
Vương Noãn Noãn đang làm trò cho tổ mẫu vui, vừa nghe bên ngoài ồn ào, tính ham vui bẩm sinh của nàng bộc phát. Đôi mắt đen láy như quả nho của nàng lập tức mở to, chớp chớp nhìn tổ mẫu: “A, a, ồ.” Vâng vâng, con muốn ra ngoài.
Vương lão thái thái nhìn Tiền Cẩm Bình đang ngủ say rồi ôm lấy Noãn Noãn, bọc nàng kín trong chăn và bước ra ngoài. Vừa ra tới nơi, lão thái thái liền thấy mấy người Điền gia đang vây quanh chuồng dê, bà trợn mắt nói mát: “Chà chà, chẳng phải Điền tẩu tử sao? Cơn gió nào đưa ngươi đến đây vậy?”
Điền lão thái không quay đầu, cười hì hì nói: “Chuyện là thế này, thẩm à, ta nghe nói nhà ngươi bắt được mấy con dê, ta nghĩ nuôi cả đám thế này cũng vất vả, chi bằng để ta giúp giảm bớt gánh nặng, mua một con dê con về nuôi.”
Vương lão thái nghe xong hừ lạnh một tiếng. Nói nghe hay thật, chẳng phải là muốn chiếm món hời sao. Lão thái thái đảo mắt một vòng rồi nói: “Điền đại tẩu, không phải là không thể bán, nhưng nhà ta mới có thêm đứa nhỏ, chỗ nào cũng cần tiền. Ta không lấy nhiều, ngươi thích con nào thì đưa ta một con dê con một lượng bạc.”
Điền lão thái nghe xong, đôi mắt tam bạch trợn to, suýt nữa nhảy dựng lên: “Sao không đi cướp đi, cùng làng mà đòi những một lượng bạc, thật là đen lòng đen dạ!”
Điền đại tức Vu Phán Đệ nói giọng ngọt ngào: “Nương, chắc Vương thẩm chỉ nói đùa thôi. Cùng làng cùng xóm mà, sao lại đòi hẳn một lượng bạc.”
Nói rồi, ba người họ tiến lại gần Vương lão thái: “Chà, nhìn tiểu cô nương này, thật là xinh xắn, trắng trẻo. Nương nhìn xem, tôn nữ Vương thẩm thật dễ thương. Vương thẩm, với tiểu tôn nữ đáng yêu như thế, chẳng lẽ thẩm không muốn tích phúc cho nàng mà bán rẻ cho chúng ta một con dê sao?”
Dứt lời, Vu Phán Đệ còn đưa tay định chạm vào má của Noãn Noãn. Vương Noãn Noãn nghe xong liền nhận ra người lợi hại nhất Điền gia chính là tức phụ nói năng mềm mại này.
Trong lời nói ẩn ý rằng cùng làng xóm thì nên có chút tình nghĩa, đòi nhiều tiền thế là không hợp lý. Mới thêm nhân khẩu mà không chịu bán rẻ là không tích phúc, không xem trọng cháu mình. Chậc, thật là khéo léo quanh co.
Vương Noãn Noãn đảo mắt, bất ngờ phun mạnh một ngụm nước bọt về phía ba người kia.