“Vương thúc, lần này các người thu hoạch lớn nhỉ!” Một nam nhân có vẻ ngoài chân chất cười nói. Vương lão đầu ngẩng lên nhìn, ra là Dương Lâm trước nhà lão, quan hệ giữa hai nhà vốn tốt, lão nhân liền cười đáp: “Phải rồi, lần này lão Tam nhà ta sinh con, ta lên núi tìm ít thịt rừng để làm tiệc.”
“Không biết là ăn cắp ở đâu, còn nói là lên núi săn được, ta đi sau núi bao nhiêu lần mà có thấy con dê nào đâu!” Một kẻ khác mỉa mai.
“Đinh Nhị Cẩu, ngươi nói cái gì thế? Với cái kiểu lười nhác của ngươi, có đi sau núi hay không cũng chưa chắc, ngươi có nhìn thấy gì bao giờ!” Người khác chen vào phản bác.
Mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi, Vương lão đầu chỉ mỉm cười cùng ba người nhi tử rồi tiếp tục bước đi. Lão liếc mắt nhìn về phía lão bằng hữu Ngô lão đầu vốn có mối quan hệ tốt với mình từ lâu.
“Ngô lão đầu, mai sang nhà ta ăn cơm nhé. Hôm nay vận may tốt, ta lên núi gặp cả một đàn dê con, dê mẹ ở ngay bên cạnh, nếu không phải vừa sinh con thì cũng chẳng dễ bắt được đâu!” Vương lão đầu vừa nói vừa cười hớn hở.
“Được rồi, mai ta sẽ đến ăn ké một bữa. Các người chắc chưa ăn cơm nhỉ, mau về nhà đi thôi.” Ngô lão đầu đáp lại, cười sảng khoái.
Vương lão đầu gật đầu cười, Vương Nhị Trụ cũng cười chào bằng hữu của mình rồi cả nhà cùng nhau trở về.
Vương lão thái từ xa đã trông thấy lão đầu về, liền giục hai tức phụ dọn cơm ra phòng chính. Ba tiểu tôn tử hò hét vui mừng, chạy ùa về phía tổ phụ, đến gần liền reo vang: “Ôi, ôi, ôi, gia gia* bắt được dê rồi, gia gia
bắt được dê rồi!”
*Gia gia: (đph) Tôn xưng bậc cha ông hoặc người đàn ông lớn tuổi, hoặc ông nội - Trích từ điển Trần Văn Chánh
Vương lão thái đứng trong sân, nhìn ba tiểu tôn tử mà cười tủm tỉm. Khi Vương lão đầu cùng mọi người ến gần cổng thì ngẩn ra.
Ngoài con dê mẹ còn có ba con dê con, Vương lão thái không hỏi thêm, chỉ ngạc nhiên vui mừng thốt lên: “Ôi trời, lão đầu, lần này các ngươi giỏi thật đấy, bắt được cả đàn dê về.”
Vương lão đầu cười mãn nguyện, liếc nhìn thê tử mình đầy ý tứ tán thưởng. Bao năm chung sống không hề uổng phí, sự ăn ý giữa họ vẫn còn nguyên vẹn.
Vương Đại Trụ ném hai con thỏ rừng bên giếng, định lát nữa ăn cơm xong sẽ xử lý. Vương Nhị Trụ và Vương Tam Trụ buộc dê mẹ vào cạnh vườn rau, còn Triệu Thụ Cầm lấy một chậu nước ấm từ trong bếp, thêm chút nước lạnh rồi dùng tay quấy đều, khi thấy nước vừa đủ ấm, nàng đem chậu nước tới để cả nhà rửa tay.
Cả nhà quây quần bên bàn ăn. Vương Thiết Trụ vừa đi xem Tiền Cẩm Bình và hài tử về, hắn tiện tay đóng cửa sân lại. Lúc này, giọng ngạc nhiên của Vương Nhị Trụ vang lên: “Nương, Noãn Noãn nhà ta đúng là phúc khí, nha đầu nhà lão Tam thực sự là một tiểu phúc tinh, vừa sinh ra đã mang lại bao điều tốt đẹp cho nhà ta.”