Dùng Kỹ Năng Tung Hoành Tứ Phương

Chương 3

Sắc mặt Tiêu Trọng có chút thống khổ, giống như đang cố hết sức kìm nén gì đó, tiểu yêu bên cạnh sợ tới mức không dám thở ra.

Trong bầu không khí nặng nề ấy, đệm thịt nhỏ màu hồng ở dưới móng vuốt của ta bắt đầu giẫm lên ngự/c Tiêu Trọng.

“Mew~”

Các người nghĩ bổn meo meo ta đây đang chơi đùa giữa ranh giới sống c.h.ế/t à? Non lắm!

Một con mèo con dễ thương như này, khả ái như này! Chỉ lỡ dẫm lên ngự/c hắn chút thôi! Hắn nỡ lòng g.i.ế/t à?

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

Nhưng để mà nói thì, cảm giác cũng thật tuyệt hehehe...

Ta nhìn chằm chằm vào nơi vuốt mèo của mình đang đặt, một giọt nước dãi không kìm được mà chảy xuống.

Ta vươn móng vuốt ra đỡ thế nhưng không thành, nó rơi thẳng xuống tay Tiêu Trọng.



“Bữa khuya đêm nay sẽ là thịt mèo.”

Không có được, bổn meo meo không cho phép!!!!!!!!

Tiêu Trọng đang định giao ta cho tiểu yêu thì ta đã nắm lấy tay hắn, cọ cọ lấy lòng.

Quả nhiên Tiêu Trọng dừng lại, nheo mắt nhìn ta: “Con mèo này có vẻ rất có linh tính.”

Ta không ngừng gật đầu.

“Ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn tự mình xử lý con mèo này.”

Ta lại vớt được mạng nhỏ của mình lần nữa.

Mà khoan!

Ta đứng ở lối vào vựa lúa, sống c.h.ế/t không chịu vào.

Cái ‘xử lý’ của hắn, đừng nói là cho ta bắt chuột đấy nhé!!???

Ta còn chưa kịp phản đối đã bị ném vào.

Nửa giờ sau, ta bị xách ra, vuốt mèo đang cầm một con chuột kiểm tra đực cái.

Con chuột đột nhiên biến thành một nam nhân cường tráng, nó ôm ngự/c khóc lóc thảm thiết: “Cả đời chuột ta chưa bao giờ gặp qua một con mèo biế/n th/ái chừng này, quá biế/n th/ái!!!”

Tiêu Trọng phất phất tay, chuột tinh chạy biến khỏi ta.

Tiêu Trọng trầm ngâm nhìn ta: “Quả nhiên mèo có linh tính có khác, chuột tinh tu luyện trăm năm chạm phải linh khí của ngươi đã có thể hoá hình.”

Hắn cười nhẹ, kéo ta vào lòng: “Từ nay về sau ngươi theo ta.”

Cứ thế, Ngũ Nguyệt Bạch ta đây từ một tù nhân thấp hèn đã vươn lên trở thành thú cưng mà Ma tôn yêu thương, sủng ái nhất. Thậm chí, hắn không những đặt cho ta cái tên “Tiểu Bạch” mà còn đưa ta về phòng.

Buổi tối, Tiêu Trọng cần phải tu hành, ta hoàn toàn bị hắn gạt sang một bên.

Bỗng nhiên, ta nghe thấy hệ thống cue mình: “Kí chủ, cơ hội tốt, cơ hội tốt! Cô hiện đang ở gần Ma tôn, chỉ cần lấy được lòng tin của hắn, dùng trái tim cảm hoá hắn, cô liền có thể hoàn thành nhiệm vụ”

Ta lười biếng lật người lại: “Ai nói ta muốn hoàn thành nhiệm vụ?”

Hệ thống: “ ? “

Cười c.h.ế/t mất, nó nghĩ ta c.h.ế/t ở thế giới thực là vì thế nào? Là c.h.ế/t vì làm việc tới điê/n người đấy!!

Từ nhỏ ta đã mất cả bố lẫn mẹ thì thôi, tới lúc đi làm còn bị ông chủ bó/c lộ/t như chó.

Tại sao ta phải quay lại?

Ta nghĩ thông suốt cả rồi, ta muốn ôm chặt đùi Ma tôn, Ma tôn ăn thịt thì ta húp canh, Ma tôn g.i.ế/t người thì ta dâng kiếm.

Chờ ngày Tiêu Trọng thống nhất thiên hạ, ta sẽ là tên tay sai đầu tiên ở dưới tay hắn… à không, mèo tay sai.

Đắc chí biết bao muahahahaha!!

Còn việc cứu lấy lê dân bách tính thiên hạ thì thôi, ai thích cứu thì đi mà cứu, bổn meo meo bãi công!!

Có lẽ hệ thống bị sốc đến ng/u người, nó im lặng trong một khoảng thời gian dài, ta đoán có lẽ nó đã đi thảo luận biện pháp đối phó với đồng nghiệp của mình.