Thập Niên 90: Phú Bà Trùng Sinh, Kéo Cả Cùng Làm Giàu

Chương 23:

Lâm Vân nói: "Không cần phiền phức như thế, hôm nay con đã nói với mọi người trong thôn rồi, từ nay có rau thì cứ mang đến, nhà mình trả tiền là được."

Ban đầu còn không chắc chắn nên anh ta chỉ muốn thử, giờ khi đã thành công thì anh ta quyết tâm mở rộng quy mô.

Lâm Tĩnh thầm nghĩ... Chỉ cần không dính vào cờ bạc, anh trai cô quả thật cũng là một nhân tài. Cô còn định đợi thêm vài ngày nữa mới làm vậy.

Nói về khả năng ngoại giao, Lâm Vân đúng là số một ở thôn LâmGia. Chẳng bao lâu sau, người dân trong thôn đã lần lượt mang đến nào là rau củ, rau khô, thịt xông khói, thậm chí cả vài con thỏ rừng và vài con cá.

Lâm Tĩnh dẫn hai đứa em dọn dẹp hàng hóa.

Còn Lâm Vân khi trở về thì mang theo một túi da chồn, "Em gái, em bảo cần thu mua da lông đúng không? Hôm nay anh lấy được bấy nhiêu đây, em xem có đủ không?"

Lâm Tĩnh nhìn qua và nói: "Chưa đủ."

Lâm Vân lại cảm thấy vui mừng, chưa đủ chứng tỏ rằng em gái đang làm một chuyện kinh doanh lớn. Mặc dù sự thay đổi của cô khiến anh ta chưa quen, nhưng sau một ngày kiếm tiền hôm nay, anh ta theo bản nang đã tin tưởng hoàn toàn vào em gái, "Chưa đủ thì em yên tâm, anh đã bảo các anh em quanh đây thông báo với mấy thôn lân cận rồi. Nếu ai nghe thấy nhà mình thu mua da lông, chắc chắn bọn họ sẽ mang tới."

"Thật sao?" Lâm Tĩnh ngạc nhiên vì không ngờ việc thu mua da lông lại dễ như vậy. Vì sợ anh trai tái nghiện cờ bạc, cô không đưa anh ta đồng nào, tất cả những thứ này đều phải nhờ vào sự khéo léo của anh ta.

Nghĩ lại kiếp trước, nhà cô gom được một khoản tiền lên đến mười nghìn đồng để bồi thường, chứng tỏ danh tiếng của ông nội, cha và anh trai cô quả thực có giá trị. Nếu không trong điều kiện thu nhập bình quân mỗi năm chưa đến hai trăm đồng như ở thôn, làm sao mà họ có thể gom được số tiền đó?

"Đương nhiên là thật." Lâm Vân giải thích, "Lúc trước ở vùng này cứ mỗi vài năm lại có người đến thu mua da lông, nhưng đã gần bốn năm không ai đến rồi. Nếu không bán, da lông cũng chỉ để hỏng mà thôi. Chúng ta chịu thu mua, bọn họ tất nhiên sẵn sàng bán."

Về lĩnh vực này thì Lâm Tĩnh không rành lắm, nhưng cô nhớ lại trong trí nhớ kiếp trước có một cơ hội lớn sắp tới, cô muốn nắm bắt lấy nó. Cô không ngờ anh trai mình lại có năng lực đến thế, nếu không tận dụng được lần này thì đúng là có lỗi với việc trùng sinh của cô.

Liên tục nhiều ngày sau đó, anh em Lâm Tĩnh vẫn đến thành phố bán rau. Có thêm thịt rừng, thịt xông khói, mỗi ngày số tiền kiếm được càng tăng lên, chỉ riêng bán rau cũng đã thu được khoảng hơn hai trăm đồng mỗi ngày.