Thập Niên 90: Phú Bà Trùng Sinh, Kéo Cả Cùng Làm Giàu

Chương 15:

Chỉ khoảng một giờ đồng hồ, cả xe rau đã được bán sạch.

"Sao mà nhanh hết thế?" Gã bảo vệ sau khi đã nhận được lợi lộc, cũng mong cho anh em Lâm Tĩnh buôn bán thuận lợi, tốt nhất là ngày nào cũng đến.

Lâm Tĩnh không quên nói vài lời tốt đẹp, còn đem hai củ khoai tây còn sót lại tặng cho hắn.

"Mấy ngày tới hai người bọn em chắc không đến đâu ạ, nhưng em sẽ quay lại sau vài ngày nữa." Lâm Tĩnh trả lời khi có người tiếc nuối vì chưa mua được rau.

Một người đã mua hỏi lại: "Em gái, nhà em chỉ có rau thôi à? Có trứng gà hay thịt gì không? Nếu có thì bọn chị sẽ mua hết luôn ở đây cho tiện."

Lâm Tĩnh mỉm cười nói: "Trứng gà thì đường xa quá, sợ dằn xóc hỏng mất. Thịt thì nhà em có cá khô và thịt xông khói, nếu mọi người thích thì lần sau em mang thêm."

Người kia gật đầu, "Được, nếu có cá tươi thì cũng nhớ mang cho chị một con nhé."

Lâm Tĩnh cười đồng ý, sau đó cùng Lâm Vân dọn dẹp lại đồ đạc, quét dọn sạch sẽ nơi bày hàng rồi mới cùng nhau rời đi.

"Em gái, em thật là giỏi quá! Hôm nay chắc chắn chúng ta kiếm được bộn tiền rồi." Lâm Vân nói với giọng đầy sự ngưỡng mộ, anh ta cảm thấy mình chẳng giúp được gì nhiều nhưng rất khâm phục năng lực bán hàng của em gái.

Lâm Tĩnh liếc anh ta một cái, "Kiếm được bao nhiêu chứ? Anh nhìn lại mình đi."

Lâm Vân vội vàng nói: "Chứ không nhiều à? Anh vừa tính qua rồi, hôm nay mình bán được 86 đồng rưỡi, trừ hết chi phí, mình lãi được 78 đồng, tiền mừng đám cưới còn chưa được từng đó cơ."

Không ngờ tiền trong thành phố lại dễ kiếm đến vậy, anh ta thực sự đến muộn quá rồi.

Lâm Tĩnh thầm khâm phục khả năng tính nhẩm của anh trai, nhưng cũng không khỏi bực bội mà nghĩ thầm: giỏi tính thế sao đi đánh bạc lại cứ để người ta lừa?

"À mà này, rau trong thành phố bán đắt thế, liệu mình trả tiền cho bà con trong thôn có hơi ít không nhỉ?" Lâm Vân có chút lo lắng hỏi.

Trong thôn mọi người thường nhổ rau cho nhau mà chẳng lấy tiền, nên dù anh ta không trả nhiều tiền cũng sẽ không ai thấy thiệt.

Lâm Tĩnh bình thản nói: "Chuyện làm ăn là chuyện làm ăn, số rau này để ngoài đồng thì chẳng đổi được đồng nào, không phải ai đem ra bán cũng kiếm được tiền đâu, phần lớn đều bị lỗ đấy."

Nếu không nhờ cô đã sống ở thành phố và biết đường đi nước bước thì giờ này bán ở chợ rau chắc cũng chưa bán xong, giá cũng không được cao như thế.

"Hơn nữa cho dù người trong thôn biết chỗ này có thể kiếm tiền thì bọn họ dám lái máy cày ra đường vào thời tiết này sao?"

Trong thôn ngoài Lâm Vân ra, cũng không còn ai dám lái máy cày như anh ta cả.

"Phải rồi, đi lại cả buổi trời lạnh thế này đúng là phải chịu rét thật đấy." Cơn gió lạnh thổi qua, Lâm Vân run rẩy, cả người vừa lạnh vừa đói, cảm thấy việc này không phải ai cũng làm được.

Lâm Tĩnh trấn an: "Nếu thấy áy náy, vậy thì chờ đến Tết cứ mang thêm ít bánh kẹo cho bà con là được."