"Anh... Anh chỉ nghe bạn mình nói trong thành phố đang thiếu rau tươi, nên muốn chở một xe đi thử bán xem sao." Lâm Vân ấp úng nói.
Trương Thúy Anh cũng chỉ cần con trai không đi đánh bạc, làm ăn là việc đứng đắn, "Vậy số rau này con tốn bao nhiêu tiền vậy?"
Lâm Vân thật thà đáp: "Năm đồng."
Lần này đến lượt Lâm Tĩnh kinh ngạc, anh trai cô thật sự có bản lĩnh hay vì vốn có tố chất tư bản vạn ác chứ? Lấy được từng này rau với giá chỉ năm đồng thôi sao?!
Thiên tài!
Trương Thúy Anh nghĩ năm đồng dù có lỗ cũng chấp nhận được, sợ con trai lạnh liền nhanh chóng gọi vào nhà: "Ngoài trời lạnh lắm, mau vào trong đi con."
Lâm Vân run cầm cập, trời lạnh quá, buổi tối càng lạnh hơn, phải vào nhà ấm áp chút mới được.
Lâm Tĩnh cũng không ép nữa, quay về phòng mình.
Nằm trên chiếc giường ấm, Lâm Tĩnh đăm đăm nhìn trần nhà, nhà vẫn dùng đèn dầu, tắt đèn rồi trong phòng chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ phản chiếu từ tuyết ngoài cửa sổ.
Cô đã trùng sinh rồi, điều ước và nguyện cầu bao năm cuối cùng cũng thành hiện thực, thật sự trở lại ngày mà số phận gia đình cô bắt đầu thay đổi.
Cô đã kịp ngăn chặn bi kịch xảy ra.
"Nội ơi, là nội đang phù hộ chúng con phải không?" Lâm Tĩnh khẽ hỏi, nếu không phải nội phù hộ thì sao cô có thể trùng sinh vào hôm nay?
Căn phòng vẫn im lìm, không có bất kỳ tiếng hồi đáp nào.
"Nội ơi, nội cứ yên nghỉ nhé, con nhất định sẽ giúp gia đình này ngày càng tốt hơn." Lâm Tĩnh thề với lòng mình.
Những gì đã bỏ lỡ cô sẽ bù đắp, những gì đang có cô sẽ trân trọng.
Cuộc đời của gia đình đã thay đổi, cuộc đời của cô cũng sẽ thay đổi.
Lâm Tĩnh nhớ lại, ngoại trừ tật xấu đánh bạc, thật ra Lâm Vân cũng biết khá nhiều thứ, ví dụ như lái máy cày.
…
Trong thôn không mấy ai biết lái máy cày, vào những ngày tuyết phủ trắng thế này, người bình thường cũng chẳng dám lái máy cày ra đường, nhưng Lâm Vân lại có thể điều khiển nó một cách vững vàng.
Nghĩ đến việc kiếm tiền, trong lòng Lâm Vân vẫn còn chút háo hức, cả người anh ta quấn kín mít, nhưng giọng nói không giấu được sự phấn khích: "Em gái, em nghĩ chúng ta bán rau thật sự kiếm được tiền không? Anh hơi lo lắng, nếu bán không được thì phải làm sao?"
Lâm Tĩnh đã từng trải qua bao nhiêu năm vất vả khởi nghiệp, chịu đủ mọi khó khăn, gian khổ, nhưng đó là chuyện của hai, ba mươi năm trước.
Mới hôm trước, cô còn sống trong căn hộ tiện nghi giữ nhiệt độ ở mức hai mươi sáu độ ở thành phố, hôm nay lại quay về cái thôn hẻo lánh, không điện không nước, mà cái nhà vệ sinh kiểu cũ kia cũng đủ khiến cô khổ sở rồi.
Giờ ngồi trên cái máy cày, cho dù có trang bị kín đáo đến đâu thì vẫn cảm thấy gió lạnh cắt da cắt thịt.
Ai mà biết đã bao nhiêu năm cô chưa ngồi trên cái thứ này nữa chứ? Lắc lư thế này đúng là không dễ chịu chút nào.
Vậy mà đây lại là phương tiện di chuyển tốt nhất trong thôn.