Mộ Kiều đỏ mặt nằm trên lưng Lạc Tinh Trầm.
Trời ơi…
Cô lại suy nghĩ lung tung rồi.
Dù cách một lớp vải của quần đồng phục mùa thu, cô vẫn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của cậu ấy.
Mộ Kiều là kiểu người…
Cả đời sợ nhất là sự im lặng, tĩnh lặng.
Lạc Tinh Trầm không nói gì, cô đành cố mở mắt mỏi mệt, hỏi khẽ: “Sao cậu lại trèo tường vậy?”
“Cậu là học bá trường Nhất, sao có thể trốn học trèo tường đi ra ngoài chứ…”
“Nếu bị thầy Đại Độ phát hiện, phạt cậu thì làm sao, cuộc đời cấp ba hoàn mỹ của cậu sẽ chẳng còn hoàn mỹ nữa…”
Giọng cô gái sau lưng mang theo vẻ răn dạy.
Chỉ có điều giọng cô yếu quá, lại nặng mũi, nghe có phần mềm mại như đang làm nũng.
“Sao tôi lại không thể?” Cậu trả lời khẽ.
Đầu óc Mộ Kiều giờ hơi chậm chạp, một lúc sau mới phản ứng lại, ý cậu là “Sao tôi không thể trốn học chứ?”
Cô mím môi, không muốn lặp lại nữa.
Liền chuyển sang chủ đề khác.
“Vậy… cậu trèo tường ra ngoài làm gì?”
Có phải cậu ra ngoài mua thuốc cho cô không, vừa nãy cô có thấy trong túi có thuốc và nước suối.
“Tôi ra ngoài…”
Lạc Tinh Trầm ngừng lại một chút, nói: “Trải nghiệm cuộc sống.”
“Hả?” Mộ Kiều ngạc nhiên, cằm khẽ tựa lên vai phải của cậu, “Trải nghiệm cuộc sống gì?”
Cằm nhỏ nhắn của cô khẽ chạm vào vai.
Cảm giác như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, tê dại từ vai phải lan khắp tứ chi.
Lạc Tinh Trầm hạ mắt xuống, trong mắt cậu ánh lên nhiều cảm xúc.
Cậu hắng giọng, cố tình nói đều đều.
“Trải nghiệm cuộc sống của học sinh cá biệt.”
“Học sinh cá biệt nào lại trèo tường đi mua thuốc, còn cả nước nữa? Có phải cậu đang hiểu sai về học sinh cá biệt không đấy?”
Cảm giác nóng bừng trên má đã tan đi.
Mộ Kiều cũng thấy dạn dĩ hơn.
“Lạc Tinh Trầm, cậu trêu tôi phải không?”
“Không,” lời đáp vừa vô lý vừa mặt dày tuôn ra từ miệng ai đó, “Cậu biết mà, dù làm học sinh cá biệt, tôi cũng sẽ là người cá biệt nhất.”
Mộ Kiều khựng lại.
“Nổ quá rồi…”
Cậu này thật là tự luyến quá mức.
Có lẽ do cô bị bệnh nên đầu óc không tỉnh táo.
Có lẽ là do cô hơi “chập mạch”.
Cô há miệng.
A ô~
Cắn một cái lên vai phải của Lạc Tinh Trầm.
Cô tưởng mình cắn mạnh lắm, nhưng thực ra trông chỉ như đang nũng nịu.
“Sau này không được trèo tường nữa, cũng không được làm học sinh cá biệt!”
“Tôi thích học bá, cậu phải trở thành người học giỏi, người tốt có hiểu biết sâu rộng, đóng góp nhiều cho đất nước, ừm…”
Bước chân của cậu thiếu niên dừng lại hẳn, đứng ngây tại chỗ.
Cố hết sức kiềm chế nhịp tim đang đập loạn.
Cậu mím môi, quay đầu định nghiêm túc nói lý với người suốt ngày đυ.ng chút là cắn này.
Nhưng người phía sau lại không lên tiếng nữa.
Cậu nghiêng đầu nhìn, thấy cô đã nhắm mắt ngủ.
Ngủ?
Ngủ rồi sao?
Cắn người xong làm chuyện xấu xong là cứ thế ngủ luôn!
Gương mặt nhợt nhạt của cô hơi thở đều đặn, hàng mi rủ xuống dày và dài, ở khoảng cách gần thế này, Lạc Tinh Trầm thậm chí có thể thấy một nốt ruồi ẩn sau đuôi mày của cô.
Cậu thở dài, vòng tay qua khuỷu chân cô rồi siết chặt hơn.
“Đồ vô tâm nhỏ bé.”
Cậu lẩm bẩm, giọng thấp đầy vị ngọt khó diễn tả.
“Suỵt!”
“Nhỏ giọng chút, đừng làm Mộ Kiều tỉnh giấc.”
“Chà, mọi người phấn khích thật! Trốn học trèo tường là Lạc Tinh Trầm đấy!”
“Cậu nói xem, cậu có thấy mặt thầy Giả Đại Độ lúc đó trông khó chịu không? Lần này, ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng khó mà bảo vệ được Lạc Thần.”
“Hứ, tôi không tin, lẽ phải luôn đứng về phía người tốt!”
Tiếng ồn bên tai đánh thức cô dậy, Mộ Kiều từ từ mở mắt, thấy trần nhà trắng toát và ngửi thấy mùi thuốc sát trùng đặc trưng của phòng y tế.
Cô từ từ quay đầu, thấy hai bóng người sau tấm rèm. Bên đó cũng nghe thấy động tĩnh của cô.
Chiếc rèm bị vén lên một cách thô bạo.
Khúc Kỳ vui vẻ nói: “Mộ Kiều, cậu tỉnh rồi!”
Mộ Kiều “ừm” một tiếng.
Cô chống tay ngồi dậy, định hỏi gì đó thì thấy chai nước và hai hộp thuốc đặt bên cạnh giường.
Lúc này, Từ Dạng mang cháo vào: “Mộ Kiều, ăn cháo đi, đây là Lạc Thần bảo tụi mình mang cho cậu.”
Mộ Kiều vừa mới tỉnh dậy, vẫn còn chút mơ màng.
Cô nhận lấy bát cháo, uống một ngụm rồi hỏi khẽ: “Lạc Tinh Trầm đâu? Cậu ấy về lớp học rồi à?”
Khúc Kỳ nhìn Từ Dạng:
“Cậu ấy đang bị phạt đứng đấy. Sáng nay sau khi đưa cậu đến phòng y tế, Lạc Thần đã tự mình đi gặp thầy Giả rồi.”
Mộ Kiều nhíu mày, đặt bát cháo xuống: “Cậu ấy không nói với thầy là ra ngoài để mua thuốc cho tớ à?”
Từ Dạng nhún vai: “Nói rồi nhưng chẳng ích gì, thầy Giả là vậy mà, thầy ấy nói bất kể lý do gì, việc Lạc Thần trốn học là sự thật, nên phải bị phạt theo quy định của trường.”
Mộ Kiều cúi đầu nhanh chóng uống cháo, lau miệng rồi hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Khúc Kỳ lấy điện thoại ra xem: “Gần hai giờ rồi, mười phút nữa là vào tiết học buổi chiều.”
Cô uống xong cháo, nhảy xuống giường, nhưng Khúc Kỳ vội ngăn lại:
“Cậu bệnh rồi, nghỉ ngơi thêm đi, kiến thức có thể xem lại trong sổ ghi chép của Lạc Thần hoặc Phan Tinh Tinh, đừng cố quá!”
“Đúng rồi Mộ Kiều, cậu đang bệnh mà.” Từ Dạng nói thêm.
“Tớ không sao, đã khỏe hẳn rồi.”
Mộ Kiều bước đến cửa, dừng lại một chút rồi quay lại lấy nước và thuốc, sau đó chạy về phía tòa nhà dạy học.
Thuốc và nước nắm chặt trong tay.
Trên đường đi, cô mở hộp thuốc, thấy bên trong thiếu hai viên.
Bùm!
Như thể bị sét đánh ngang đầu.
Cô nhớ rõ ràng,
Cô đã ngủ thϊếp đi trên lưng Lạc Tinh Trầm!
Vậy thì cô uống thuốc kiểu gì?
Một suy đoán không thể tin nổi lướt qua trong đầu cô.
Cô lập tức gạt đi, có thể là không dám tin hoặc là không thể tin được.
...
Lý Quỳ đang chuẩn bị vào lớp.
Thấy cô bé buộc tóc đuôi ngựa chạy vào.
Khuôn mặt trắng trẻo của cô trông rất lo lắng.
Cô thở hổn hển nói: “Thầy, thầy Lý!”
Lý Quỳ cất giáo án, “Mộ Kiều, em thấy đỡ hơn chưa? Còn khó chịu không?”
Mộ Kiều lắc đầu, đi thẳng vào vấn đề.
“Thầy Lý, Lạc Tinh Trầm trốn học là để mua thuốc cho em, cậu ấy làm vậy là để giúp đỡ bạn bè. Hành động này thể hiện tinh thần đoàn kết giúp đỡ, tuân theo nội quy lớp. Với tư cách là bạn ngồi sau cậu ấy, em cũng học tập phẩm chất tốt của cậu ấy. Em xin thầy, nếu cần phạt, em xin chịu một phần trách nhiệm cùng cậu ấy.”
“Nguyên nhân bắt đầu là từ em.”
Cô nói một mạch.
Khiến thầy Lý Quỳ suýt bật cười.
Cô học trò tên Mộ Kiều này thật sự có tài ăn nói.
Thầy Lý ho nhẹ vài tiếng để kiềm lại nụ cười: “Việc này các bạn cũng đã báo với tôi rồi.”
“Lý do có thể thông cảm,” trên khuôn mặt thầy thoáng chút khó xử, “Nhưng em biết tính thầy Giả rồi, ông ấy thật sự...”
Mộ Kiều siết chặt tay, vẻ mặt đầy bất phục.
Nhưng trong lòng cô hiểu là không còn cách nào. Trường Nhất quy định nghiêm ngặt, đặc biệt là trong thời điểm tăng cường quản lý học tập, mà người phụ trách lại là thầy Giả.
“Vậy…” cô hỏi, “sẽ phạt cậu ấy thế nào ạ?”
Cô bé thực sự cảm thấy có lỗi.
Thầy Lý nhìn quanh thấy không có ai, liền nói nhỏ với cô: “Theo lý thì việc này bị phát hiện sẽ phải ghi vào hồ sơ, nhưng tôi vừa nói chuyện với hiệu trưởng, cậu ấy chỉ cần viết bản kiểm điểm. Như em nói, cậu ấy làm vậy vì bạn bè, để xây dựng tinh thần đoàn kết trong lớp.”
“Ngoài quy định cũng còn tình người.”
Mắt Mộ Kiều sáng lên: “Cảm ơn thầy Lý!”
“Được rồi, về lớp học đi. Nếu vẫn thấy không khỏe thì về nhà nghỉ ngơi.”
Mộ Kiều lắc đầu: “Em không sao, nội dung học mấy ngày nay rất quan trọng, em sẽ không nghỉ đâu ạ, cảm ơn thầy một lần nữa!”
Cô cúi đầu cảm ơn rồi chạy vội ra ngoài.
Thầy Lý mỉm cười, cầm giáo án đi ra hành lang, thấy cô bé đang ngước lên nói gì đó với Lạc Tinh Trầm.
Lạc Tinh Trầm cúi nhẹ người để nghe rõ lời cô nói.
“Tuổi trẻ thật đẹp.”
Thầy Lý thở dài cảm thán, rồi lại nhíu mày lo lắng.
Hiệu trưởng nói thứ Hai trong lễ chào cờ, muốn Lạc Tinh Trầm đứng trước toàn thể học sinh đọc bản kiểm điểm.
Đúng là đau đầu.
Thầy cũng không biết phải mở lời thế nào.
Tính cách của Lạc Tinh Trầm, là giáo viên chủ nhiệm cũng không dễ nắm bắt, huống chi trường Nhị và trường Ngũ cứ luôn muốn lôi kéo cậu ấy. Nhất định không được làm mất lòng học bá này.
Phải làm sao đây.
Haiz…
Đang rầu rĩ thì thầy Lý chợt nhìn thấy cậu thiếu niên mỉm cười nhẹ nhàng vì một câu nói của Mộ Kiều.
“Có rồi.”
Thầy âm thầm vui mừng, vừa nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời.