Vượt Tường Rào, Tôi Trở Thành Hắc Nguyệt Quang Của Phản Diện Trường Học

Chương 42: Muốn giấu cậu đi

Biết ông ngoại không sao, Mộ Kiều cũng yên lòng.

Tiểu Thạch Đầu chạy ra, bà ngoại ôm cậu bé rồi bảo, “Hôm nay cũng không còn sớm, mai hãy ra đồng bẻ bắp.”

“Kiều Kiều, cháu tiếp đãi bạn bè cho tốt, dẫn các bạn ra ngoài chơi đi, bà vào nấu cơm đây.”

Mộ Kiều: “Để cháu giúp bà nhé.”

“Không cần đâu, bên kia có hai phòng đấy, mấy đứa con trai ở một phòng, con gái ở một phòng, mau đi cất đồ nghỉ ngơi đi!”

Bà ngoại Mộ Kiều tính tình phóng khoáng, cũng không thích mọi người dây dưa lâu, “Thế nhé, cần gì thì gọi bà một tiếng.”

“Vâng, bọn cháu đi đây ạ!”

Bà bế Tiểu Thạch Đầu rồi đi thẳng vào bếp.

Từ Dạng bám tay lên cánh tay Mộ Kiều, “Wow! Chúng mình có thể ngủ chung một giường rồi!”

Khúc Kỳ khoác tay lên vai hai người, “Tối nay tụi mình sẽ có buổi tâm sự bạn bè, hí hí…”

Vi Trường Hà bắt chước Khúc Kỳ, cũng định khoác vai Lạc Tinh Trầm, nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh tanh của cậu, liền giật mình rồi đổi hướng, khoác lên vai Phan Tinh Tinh, “Tối nay cày game thoải mái nhé! Yeah!”

Phan Tinh Tinh vẻ mặt chán ghét, “Tôi muốn đọc sách.”

Ai thèm chơi game với cậu chứ.

Bữa tối được chuẩn bị rất nhanh, bà kê bàn gỗ vuông ở sân, mấy người vừa ngắm hoàng hôn vừa ăn cơm. Nhà có nhiều bánh bao do Dư Lệ Trân gửi về, bà ngoại làm thêm vài món xào và món lạnh nữa, bữa ăn diễn ra trong không khí vui vẻ.

Ăn xong, Mộ Kiều và các bạn tranh nhau rửa bát, bà ngoại ôm Tiểu Thạch Đầu sang nhà hàng xóm chơi.

Sau khi dọn dẹp sân xong, mấy người tắm rửa rồi về phòng mình.

Vi Trường Hà: “Lạc ca, chơi một ván game không?”

Lạc Tinh Trầm vừa tắm xong, tóc còn đang nhỏ nước, cậu lau qua loa rồi đáp khẽ: “Ừ.”

Phan Tinh Tinh: “Cho tôi tham gia nữa với.”

Vi Trường Hà: “Cậu không phải bảo đọc sách sao? Tôi không dám rủ người đứng nhì lớp đâu.”

“Đồ ngốc,” Phan Tinh Tinh đá Vi Trường Hà một phát, “Lạc thần chơi, tôi cũng phải chơi chứ.”

Cậu mãi mãi là đệ tử trung thành của Lạc thần.

Bên phòng nam thì rủ nhau lập đội chơi game, còn bên phòng nữ, các cô gái đang bàn luận về làn da của Mộ Kiều.

“Cậu không dùng mỹ phẩm gì à?” Từ Dạng vừa bôi kem lên mặt vừa hỏi.

Mộ Kiều: “Không dùng.”

Cô nằm trên giường, hai chân gác lên tường.

“Trời thật bất công!” Khúc Kỳ vừa vỗ mặt vừa than thở.

Sau khi dọn dẹp xong, cả ba nhảy lên giường cùng nhau, Từ Dạng hớn hở nói, “Hehe, mình thêm WeChat của đàn em rồi.”

Khúc Kỳ giật lấy điện thoại của cô ấy, “Dạng lớn, cậu giỏi thật, nhanh như chớp luôn!”

“Đương nhiên rồi!” Từ Dạng nói, “Hiếm lắm mới gặp người mình thích, mình phải ra tay trước chứ.”

Mộ Kiều đang buồn chán lướt qua album ảnh, vô tình thấy tấm hình buổi chiều cô chụp Lạc Tinh Trầm đầy lông gà, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng. Cô cười thầm, thuận theo lời Từ Dạng hỏi: “Sao cậu thích cậu ấy thế?”

“Cậu chỉ vì thấy cậu ấy đẹp trai thôi chứ gì?”

Khúc Kỳ hưởng ứng, “Haha đúng vậy!”

Từ Dạng cãi lại: “Không phải đâu, nói về đẹp, người đẹp nhất trường là Lạc thần và Đới Khinh Dương. Mình có thích hai người họ đâu.”

Mộ Kiều định hỏi, thế thích là gì nhỉ?

Khúc Kỳ nhanh hơn cô một bước, “Dạng lớn, thích là gì vậy? Mình từ nhỏ đến lớn chưa thích ai bao giờ.”

Mộ Kiều nín thở. Cô thật sự muốn biết câu trả lời.

“Thích…” Từ Dạng sờ cằm suy nghĩ, “Theo lý thuyết là thấy người ấy thì tim đập nhanh, không thấy lại nhớ, nhưng…”

“Nhưng sao?” Khúc Kỳ tò mò hỏi.

Từ Dạng hạ giọng: “Nhưng mình nghĩ, thích là khi muốn nói cho người ấy biết, muốn biết câu trả lời của họ.”

“Mong tình cảm của mình được đáp lại.”

Mong tình cảm của mình được đáp lại.

Mộ Kiều nhẩm đi nhẩm lại câu nói đó trong lòng.

“Bốp!”

“Trời đất, có muỗi kìa!”

Từ Dạng ngồi dậy đập muỗi.

Mộ Kiều cũng thấy ngứa chân, chắc là bị muỗi cắn rồi.

Cô muốn đi lấy lọ xịt chống muỗi.

Nhìn đồng hồ, đã 9 giờ rưỡi rồi, chắc bà ngoại ngủ rồi, không nỡ làm phiền bà.

“Muỗi ở làng hung hãn ghê, huhu…” Khúc Kỳ trùm chăn kín từ đầu đến chân, nói bằng giọng nghèn nghẹn.

Mộ Kiều lấy điện thoại ra, nhắn tin WeChat cho “L.”

— “Này Đá Lạnh, bên đó có muỗi không?”

Cô nghĩ sẽ không có hồi âm vì cách nhau chỉ một bức tường, nghe rõ Vi Trường Hà đang hét “Xông lên, pentakill, đỉnh quá!” Chắc chắn là đang chơi game.

Mấy ai đang chơi game mà lại trả lời tin nhắn chứ.

Không ngờ, điện thoại sáng ngay.

Lạc Tinh Trầm: [Không có, bên cậu nhiều muỗi lắm à?]

Mộ Kiều gõ lia lịa: [Đúng vậy, bà cũng ngủ rồi, tôi ngại vào nhà tìm nhang muỗi, huhu  ]

Chưa đến hai giây sau, tin nhắn tiếp theo gửi tới.

Lạc Tinh Trầm: [Đợi tôi.]

Soái Kiều: [?? Đợi cậu làm gì /bộ mặt ngơ ngác]

Bên phòng bên kia.

Bọn họ đã thắng liền ba ván, ván thứ tư đang đến lúc quan trọng, Vi Trường Hà khí thế hào hùng chỉ huy.

“Lạc ca! Trông chờ cả vào cậu đó! Đánh sập cứ điểm của nó!”

“Ủa, sao cậu không nhúc nhích vậy?”

Lạc Tinh Trầm bị gọi tên, một tay chống mép giường nhảy xuống.

Nhân vật của cậu, không ai điều khiển, đứng lẻ loi trong bụi cỏ.

Lạc Tinh Trầm đi thẳng đến chỗ ổ điện, lấy cái máy đuổi muỗi điện của Phan Tinh Tinh, khoác áo hoodie, rồi ra khỏi phòng.

Vi Trường Hà: “Ôi trời, Lạc ca đi đâu thế? Giờ quan trọng mà! Tối nay liệu tôi có lên rank nổi không đây?”

Phan Tinh Tinh: “Máy đuổi muỗi của tôi đi tong rồi.”

Bên phòng nữ, vì muỗi nhiều nên Khúc Kỳ và Từ Dạng không còn tâm trạng trò chuyện, ai nấy ôm chân rêи ɾỉ.

Mộ Kiều âm thầm gãi mu bàn tay, bật đèn, chuẩn bị sang nhà chính tìm nhang muỗi hoặc lọ xịt muỗi, cố gắng không làm phiền bà.

Cô vừa đi dép xong thì điện thoại sáng lên.

Lạc Tinh Trầm: Ra đây.

Soái Kiều: ?

Lạc Tinh Trầm: Tôi đứng trước cửa phòng cậu.

Cô mang dép, ra ngoài. Khúc Kỳ trong phòng còn kêu: “Kiều Kiều, đừng làm phiền bà và Tiểu Thạch Đầu ngủ nhé, tụi mình chịu được! Muỗi cũng không nhiều lắm.”

“Bốp!” Một con muỗi bị đập chết.

Từ Dạng: “Đúng vậy, chỉ vài vết cắn thôi! Mai bôi thuốc là lại ngon lành.”

...

Đêm ở làng rất tối, chỉ có một chiếc đèn dưới gốc cây mơ là sáng.

Mộ Kiều đẩy cửa, thấy Lạc Tinh Trầm đứng trước cửa phòng, mặc áo hoodie trắng, trên đầu có một sợi tóc nghịch dựng lên, ngoài vẻ lạnh lùng còn thêm phần lơ đễnh dễ thương.

“Máy đuổi muỗi.”

Giọng cậu vẫn lạnh nhạt như mọi khi.

“Máy đuổi muỗi?” Mộ Kiều ngạc nhiên, “Cậu còn mang theo cái này, đúng là quá thông… thông minh rồi.”

Suýt chút nữa nói ra từ “ranh mãnh.”

Ai mà ngờ Lạc Tinh Trầm bây giờ lại ghét từ “ranh mãnh” chứ.

“Không phải tôi mang đâu,” cậu ngáp một cái uể oải, mắt nhìn xuống có vẻ rất mệt, “của Phan Tinh Tinh đấy.”

“Thế…” Mộ Kiều hơi ngại, “Tôi lấy cái này thì các cậu bị muỗi cắn làm sao?”

“Không sao, da bọn tôi dày mà.” “Cậu ngủ sớm đi.”

Cậu quay người phẩy tay, trở về phòng bên cạnh.

“Lại tỏ vẻ cool ngầu nữa.”

Mộ Kiều lẩm bẩm, cầm máy đuổi muỗi về phòng.

“Các cậu ơi! Có máy đuổi muỗi rồi đây!”

“Trời đất, ai đưa tới thế? Đại ân nhân đây mà!” Khúc Kỳ và Từ Dạng xúc động đến phát khóc.

Mộ Kiều đang cắm máy đuổi muỗi thì tay khựng lại, “Phan Tinh Tinh mang đến đó.”

Cô cũng không hiểu sao lại chỉ nói nửa câu.

Có lẽ vì bóng cậu thanh niên dưới ánh trăng trông quá dịu dàng.

Cô muốn giấu đi.

...

Lạc Tinh Trầm cũng có suy nghĩ giống cô.

Vừa về phòng, Vi Trường Hà cao một mét tám đã lăn qua lộn lại trên giường, “Thua rồi, khóc quá…”

“Lạc thần, vừa rồi cậu đi đâu thế?”

Phan Tinh Tinh trách móc: “Còn lén lút mang đi bảo bối máy đuổi muỗi mới của tôi.”

Lạc Tinh Trầm cởϊ áσ hoodie lên giường.

“Bên kia bảo nhiều muỗi, nên tôi đem qua.”

Vi Trường Hà ngồi bật dậy, “Cậu mang máy đuổi muỗi cho hoa khôi lớp mình hả?”

Phan Tinh Tinh: Tò mò chống cằm.

Lạc Tinh Trầm lấy điện thoại đăng nhập game, “Khúc Kỳ và Từ Dạng cảm ơn các cậu.”

Cậu cũng không hiểu sao lại không nói thật.

Có lẽ vì cô gái dưới ánh đèn trông thật dịu dàng dễ thương.

Cậu không muốn ai khác biết.

“Không đời nào chỉ có Khúc Kỳ và Từ Dạng, Mộ hoa khôi thì sao? Cậu không gặp cô ấy à?”

Vi Trường Hà và Phan Tinh Tinh cứ lải nhải mãi.

Lạc Tinh Trầm hơi nhướng mí, thao tác game thành thạo, “Chơi hay không? Lỡ thời cơ là mất.”

“Rồi rồi! Nào nào!”

Hai người rõ ràng đã quên mất câu hỏi vừa rồi.

Lạc cáo già lại được điểm cộng.