Mộ Kiều vừa mang cơm trưa cho Dư Lệ Trân xong.
Về nhà, cô dựa vào ghế sofa, vừa ăn kem que vừa làm đề thi.
Điện thoại lóe sáng.
Cô mở WeChat lên, thấy Khúc Kỳ kéo cô vào một nhóm, trong nhóm có sáu người.
Khúc Kỳ, Từ Dạng, Phan Tinh Tinh, Vi Trường Hà.
Còn có cô và Lạc Tinh Trầm. Mộ Kiều tay trái cầm que kem, tay phải gõ vài dòng lên màn hình.
Soái Kiều Kiều: Có chuyện gì đây?
Khúc Kỳ Không Phải Bánh Quy: Kỳ nghỉ tuyệt vời thế này, làm sao có thể ngồi yên ở nhà? Nghe nói tầng năm của quảng trường Thịnh An vừa mở một khu trò chơi thoát khỏi phòng kín, anh em có hứng thú không?
Từ Đại Dương: Tôi giơ cả hai tay đồng ý!
Ngôi Sao Nhỏ: Vậy tôi đành giơ cả hai chân.
Từ Đại Dương: Người ở trên đúng là bắt chước giỏi.
Ngôi Sao Nhỏ: Người ở trên là đồ…/ lè lưỡi
Một Dòng Sông: Đi thì đi, chỉ sợ đầu tôi không đủ dùng, trò chơi trí tuệ không hợp với tôi lắm!
Khúc Kỳ Không Phải Bánh Quy: Sợ gì, chuyện động não thì có Lạc Thần lo rồi, cần gì chúng ta!
Ngôi Sao Nhỏ: Lạc Thần, Lạc Thần, cậu có đi không?
Một Dòng Sông: Gọi Lạc ca Mộ ca nào!!
Mộ Kiều định trả lời thì Dư Lệ Trân gọi điện đến.
Cô bắt máy.
“Alo, mẹ có chuyện gì ạ?”
“Kiều Kiều, bệnh khớp của ông ngoại lại tái phát, năm nay thu hoạch mùa thu không đủ người, con vừa nghỉ lễ thì về quê giúp mẹ nhé.”
“Dạ mẹ, không vấn đề gì đâu ạ.”
Dư Lệ Trân lại hỏi, “Có ảnh hưởng đến việc học của con không?”
“Không đâu mẹ, khi nào mình xuất phát?”
“Mẹ đang dọn quầy, lát nữa lên xe buýt, con ở nhà chờ mẹ!”
“Gấp vậy sao? Vậy để con dọn đồ trước.”
Cúp điện thoại, Mộ Kiều nhắn trong nhóm.
Soái Kiều Kiều: Anh em, không phải tôi không nể mặt đâu, mà là ông ngoại tôi ốm. Tôi phải về quê cùng mẹ để phụ giúp mùa thu hoạch.
Khúc Kỳ Không Phải Bánh Quy: Khóc lớn, trời xanh bỗng nổi sấm sét, không có cây ăn thịt người, chúng tôi sống sao nổi đây!
Từ Đại Dương: Lo quá, đang gãi đầu không biết làm gì…
Soái Kiều Kiều: Xin lỗi mọi người nhé.
Cô đứng dậy chuẩn bị dọn đồ, nhóm lại sáng lên.
L: Vừa nói chuyện với dì Dư xong, tôi sẽ đi cùng cậu về nhà ngoại giúp đỡ, để dì chăm sóc ông ngoại.
Hả?
Mộ Kiều chưa kịp phản ứng thì WeChat lại sáng lên.
L: Tôi cũng đang ở gần đây, là bà nội cậu đề nghị đấy. Vả lại, ông ngoại cậu sẽ lên Lương Thành khám bệnh, mẹ cậu một mình cũng khó mà chăm được.
Mộ Kiều suy nghĩ rồi ngại ngùng trả lời.
Soái Kiều Kiều: Coi cậu như nhân công miễn phí thế này… không ổn lắm nhỉ…/ ngại ngùng
Khúc Kỳ Không Phải Bánh Quy: Aaaaa tôi cũng muốn đi, tôi chưa từng đi về quê, cho tôi theo với…
Từ Đại Dương: Tôi cũng muốn! Ở nhà em trai tôi cứ phiền chết đi được, tôi muốn lên núi xuống suối ở quê chơi!
Ngôi Sao Nhỏ: Tôi muốn ngắm sao, làm bài tập.
Từ Đại Dương: Người ở trên là đồ ngốc!
Ngôi Sao Nhỏ: Sao dám chửi tôi? / tức giận run rẩy
Một Dòng Sông: Vậy tôi cũng đi. Dù sao cũng không có việc gì, quán nướng của mẹ tôi cũng không cần phụ.
L: Một tiếng nữa, tập trung ở bến xe.
Khúc Kỳ Không Phải Bánh Quy: Lạc Thần, nhận lệnh!
Từ Đại Dương: Biết rồi, Lạc Thần!
Ngôi Sao Nhỏ: Mong chờ ba ngày hai đêm về quê cùng Lạc Thần. / mèo vui vẻ
Một Dòng Sông: Mọi người bảo mang mấy cái qυầи ɭóŧ nhỉ?
Mọi người: Cút đi!
Mộ Kiều ngơ ngác.
Không phải là về nhà ngoại cô sao, từng người một báo cáo với Lạc Tinh Trầm làm gì nhỉ?
Ơ, không đúng…
Sao mới mười phút mà mọi chuyện đã thành ra thế này?
Cô thất thần quay về phòng thu dọn quần áo và đồ dùng cá nhân, trong lúc đó, Dư Lệ Trân lại gọi điện tới.
“Kiều Kiều, con nhớ chăm sóc Tinh Trầm và các bạn thật tốt nhé. Con có nhiều bạn tốt như vậy, mẹ rất vui, nhớ đừng để ai cảm thấy bị lơ là. Mẹ chuyển khoản cho con rồi đấy nhé!”
Nói xong, mẹ cô liền gấp rút cúp máy. Trước khi ngắt máy, cô còn nghe thấy tiếng bà nội Lạc cười khúc khích.
Cái gì vậy? Cô thấy có gì đó mờ ám.
Nửa tiếng sau, Mộ Kiều thu dọn xong đồ cá nhân, vừa nhét đề thi và sách vào cặp thì chuông cửa vang lên.
“Ai đấy?” Cô ra mở cửa.
Cửa mở, lộ ra gương mặt lạnh lùng đẹp trai.
“Lạc Tinh Trầm? Sao cậu lại đến đây?”
Lạc Tinh Trầm đẩy cửa bước vào, liếc nhìn chiếc vali kéo nhỏ mở ra giữa phòng khách.
“Mang nhiều đồ thế.”
“Cục sạc, pin dự phòng, chứng minh thư mang chưa?”
Oreo lượn qua, cọ vào ống quần của Lạc Tinh Trầm, cậu cúi xuống bế chú mèo lên.
“Á,” Mộ Kiều đỏ mặt chạy về phòng, “Quên mất chứng minh thư, chờ tôi nhé.”
Nhân lúc cô vào phòng, Lạc Tinh Trầm mở ứng dụng gọi xe.
Vừa gọi xe xong, ánh mắt cậu vô tình lướt qua chiếc áo ngực ren trắng xanh nằm trên vali mở.
Mặt cậu thoáng hoảng loạn thấy rõ.
“Tôi chờ dưới nhà.”
Nói xong, cậu nhanh chóng quay người, ra khỏi cửa.
“Hả?” Mộ Kiều tìm thấy chứng minh thư, vừa nhét vào túi vừa lẩm bẩm bước ra ngoài, “Gì thế, sao lại không đợi mình.”
Cô thu dọn cặp sách, cúi xuống kéo khóa vali. Thấy chiếc áo ngực nằm chễm chệ trên cùng, Mộ Kiều đỏ bừng mặt từ cổ đến tận tai.
Ôi trời…
Mẹ ơi, con lại mất mặt nữa rồi…
Xuống lầu, cô không nói một lời, chui thẳng vào ghế sau taxi, còn Lạc Tinh Trầm cũng như đang tránh mặt cô, ngồi ở ghế trước suốt đường đi không nhìn cô lấy một lần.
Không khí kỳ lạ ấy kéo dài đến tận bến xe, khi họ xuống xe, Khúc Kỳ cùng mọi người chạy đến, “Kiều Kiều, cuối cùng cậu đến rồi!”
“Ôi trời, cậu mặc đơn giản quá!”
Từ Dạng: “Mặc thế này mà vẫn xinh nhỉ!”
Cuối cùng cũng được nghỉ, không cần mặc đồng phục.
Khúc Kỳ và Từ Dạng nhìn qua là biết đã ăn diện kỹ càng, còn Mộ Kiều chỉ mặc áo thun rộng và quần soóc đơn giản.
Khúc Kỳ mặc áo T-shirt phong cách Mỹ cổ điển, kết hợp với chân váy denim bó eo, tóc ngắn uốn nhẹ, đeo khuyên tai, trông rất cá tính!
Từ Dạng bỏ kính gọng đen, mặc váy dài họa tiết hoa nhỏ, trông thật dễ thương tươi mới.
Còn Phan Tinh Tinh và Vi Trường Hà thì…
Chẳng có gu thời trang gì mấy, chỉ đạt mức không xấu.
Mộ Kiều liếc nhìn Lạc Tinh Trầm bên cạnh, cậu mặc quần thể thao rộng màu xám nhạt và khoác áo đen trắng cổ bẻ. Vạt áo dài hơn cổ tay, làm cậu trông gầy hơn.
Cậu kéo khóa áo lên tận cổ, để lộ gương mặt góc cạnh nằm nửa khuất trong cổ áo.
Có lạnh vậy đâu ta?
Mộ Kiều thắc mắc.
Dù sao thì cũng đẹp trai thật.
Vi Trường Hà: “Ôi trời, Lạc ca đẹp trai thật!”
Phan Tinh Tinh: “Học thần, cậu có gợi ý nào về việc mua đồ giống cậu không? Học giỏi mà gu thời trang cũng chất thế này.”
Từ Dạng lườm Phan Tinh Tinh, “Lạc Thần mặc là đồ hiệu, cậu mặc thì lại thành lố bịch rồi.”
“Cậu!” Phan Tinh Tinh tức giận.
Từ Dạng lại nói: “Người ta cao 1m85, cậu cao 1m70, mặc vào có mà thành váy.”
“Dương to đầu! Cậu đúng là độc mồm!”
Phan Tinh Tinh tức tối, “Giờ tôi cao 1m73 rồi nhé!”
“Cố gắng mà cao thêm, tốt nghiệp lên 1m78 là vừa!”
Từ Dạng bụm miệng cười: “Vậy thì cố gắng đi nha!”
“Hahaha…”
Cặp oan gia chành chọe nhau trông buồn cười thật.
Mộ Kiều: “Đưa chứng minh thư cho tôi, để tôi đi mua vé.”
Mọi người đều đưa chứng minh thư cho cô, chỉ riêng Lạc Tinh Trầm là chưa.
Mộ Kiều nhướng mày, “Ý gì đây?”
Lạc Tinh Trầm nói nhỏ, “Tôi đi cùng cậu.”
Nói rồi, cậu đi về phía quầy bán vé.
Mộ Kiều liền nhanh chân chạy theo.