Vượt Tường Rào, Tôi Trở Thành Hắc Nguyệt Quang Của Phản Diện Trường Học

Chương 28: Lớp 7 vs Lớp 9

Mộ Kiều đầu óc chỉ nghĩ đến bữa tối.

Trong giờ học, cô không thể tập trung được.

Mãi đến giờ thể dục buổi chiều.

Khúc Kỳ và Từ Dạng đến tìm Mộ Kiều.

Mộ Kiều muốn rủ Đường Ninh Ninh đi cùng, nhưng Đường Ninh Ninh từ chối, nói rằng cô có việc phải lên tòa nhà trợ giảng.

Mộ Kiều đành thôi.

Khi ba người họ đang đi về phía sân thể dục, Từ Dạng tò mò hỏi: “Mộ Kiều, cậu có vẻ rất quan tâm đến Đường Ninh Ninh? Hai người quen nhau trước à?”

Mộ Kiều lắc đầu: “Không mà, các cậu không thấy Ninh Ninh lúc nào cũng có khuôn mặt đỏ bừng, giống hệt một con thỏ nhỏ sao? Đáng yêu như thế, ai mà không thích được chứ.”

“Đồ lăng nhăng!” Khúc Kỳ ghen tuông nói, “Mới xa tôi chưa bao lâu mà đã đổi ý rồi!”

Từ Dạng: “Khúc tiểu thư, cuối cùng thì chúng ta đã chọn nhầm người rồi, huhuhu~”

Khúc Kỳ: “Huhu, Dạng phi, từ giờ chúng ta sẽ nương tựa vào nhau! Đừng quan tâm đến con lợn to kia nữa!”

“Này! Hai người diễn sâu quá đấy!” Mộ Kiều nói.

Ba người vừa đùa vừa cười rồi đi xa dần.

Khi tiếng cười của họ biến mất, Đường Ninh Ninh siết chặt ly nước, bước ra từ tòa nhà trợ giảng, mắt đỏ hoe.

Cô không kìm được, đưa mu bàn tay lên lau mạnh nước mắt.

Từ nhỏ đến lớn cô luôn là người vô hình, vậy mà Mộ Kiều, người tỏa sáng như vậy, lại nói rằng thích cô.

Khoảnh khắc này, cô cảm thấy hổ thẹn vì những ghen tị đen tối từng lóe lên trong lòng.

Phía trước.

Từ Dạng vừa lướt điện thoại, kêu lên một tiếng đầy ngạc nhiên: “Trời ơi!”

Rồi cô quay đầu gọi: “Mộ Kiều!”

Mộ Kiều: “Gì thế?”

Từ Dạng nuốt nước bọt, không nói được lời nào.

Khúc Kỳ đẩy cô một cái, “Có chuyện gì thì nói đi! Nói lắp gì đấy!”

“Tôi, tôi...” Từ Dạng nhét điện thoại vào tay Khúc Kỳ, “Nội dung này quá sốc và đầy cảm hứng, tôi không biết phải diễn đạt thế nào, các cậu tự xem đi!”

Khúc Kỳ cầm điện thoại, xem xong liền thốt lên kinh ngạc.

Cô vỗ vai Từ Dạng, cười lớn, rồi hỏi Mộ Kiều: “Hoa ăn thịt người, cậu từ bao giờ biến thành thủ lĩnh, còn thao túng cả học bá lẫn amh chị đại trong tay vậy?”

Mộ Kiều: “?” Chuyện quái gì vậy.

Cô giật lấy điện thoại, lướt vào diễn đàn của trường Nhất Trung Lương Thành.

Trên tiêu đề to đùng, dòng chữ in đậm hiện rõ: “Sốc! Học bá hay anh chị đại, ai là định mệnh của Mộ Kiều?”

Bên dưới có mấy tấm ảnh.

Tầng 1 là ảnh cô tìm Lạc Tinh Trầm hỏi toán, cùng với ảnh họ đi cùng nhau ở cổng trường và nói chuyện ở cầu thang.

Tầng 2 là ảnh Đới Khinh Dương chặn cô ở cổng trường, còn Khúc Kỳ và Từ Dạng đứng bên cạnh cô đã bị làm mờ.

Người đăng bài đã tự suy diễn một vở kịch lớn.

Nội dung đại khái là Lạc Tinh Trầm và Đới Khinh Dương đều thích Mộ Kiều, tạo nên một câu chuyện kịch tính về hai chàng tranh một cô.

Phần bình luận ở tầng 1 có hơn năm trăm bình luận, tầng 2 chỉ có ba trăm, đều nói chỉ nhìn số lượng ảnh là biết Lạc Tinh Trầm thắng rồi.

Học bá lạnh lùng và hoa khôi trong sáng đúng là một cặp trời sinh.

Khúc Kỳ thấy Mộ Kiều xem xong, nhếch miệng cười, sấn sổ hỏi: “Sao rồi?”

Mộ Kiều: “Sao là sao?”

Từ Dạng nói thay Khúc Kỳ: “Bài viết này viết khá hay, văn phong rất tuyệt, đọc mà cảm xúc dâng trào, làm người ta xúc động. Vậy cậu thích học bá hay anh chị đại?”

Khúc Kỳ cũng cười theo.

Hai người này là bạn thân của Mộ Kiều, họ biết rõ Mộ Kiều là loại người nếu không học đến chết thì không chịu thôi.

Thời gian rảnh rỗi.

À không, thực ra cô ấy chẳng có thời gian rảnh rỗi.

Mộ Kiều thường gửi video chạy bộ và tập thể dục vào lúc 5 giờ sáng trong nhóm nhỏ của ba người họ.

Nói cách khác, Mộ Kiều là một người phụ nữ vô tình, chỉ quan tâm đến tập thể dục và học tập.

“Thật sự,” Mộ Kiều lên tiếng.

Khúc Kỳ và Từ Dạng chăm chú chờ cô tiết lộ chút thông tin giật gân.

Chỉ thấy Mộ Kiều vuốt cằm, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Những bức ảnh này có bố cục đẹp đấy, tôi phải lưu lại vài tấm.”

Nói xong, cô thực sự nhấn chuột phải để lưu ảnh.

Từ Dạng và Khúc Kỳ: “.....”

Thôi kệ, thế giới của mấy cô gái thẳng thắn này họ không hiểu nổi.

Khúc Kỳ và Từ Dạng khoác vai nhau đi đến cửa hàng mua nước, Mộ Kiều chầm chậm đi theo sau. Cô lại lấy điện thoại ra, lưu hết những bức ảnh chụp lén với Lạc Tinh Trầm.

Những bức ảnh này chụp trộm rất có trình độ.

Chỉ cần nhìn ba tấm ảnh của cô với Lạc Tinh Trầm thôi cũng đủ khiến người ta tưởng tượng ra một bộ phim tình cảm học đường ngọt ngào.

Đẹp quá!

Khúc Kỳ mua xong nước đưa cho Mộ Kiều, lúc đó cô đang gõ nhẹ trên màn hình điện thoại, gửi tin nhắn cho Lạc Tinh Trầm: “Có ở đó không?”

Gửi xong, cô khóa màn hình, định nhét điện thoại vào túi.

Dù sao thì Lạc Tinh Trầm, cái tên này, hoặc là không trả lời, hoặc là hồi âm rất chậm.

“Bzzt—“

Không ngờ, cô vừa khóa màn hình thì điện thoại đã sáng lên.

Mở điện thoại.

Lạc Tinh Trầm, được cô lưu tên là “Lạc Băng Cục”, trả lời: “?”

Mộ Kiều nhanh chóng gõ tin nhắn: “Cậu đã thấy bài đăng trên diễn đàn về chúng mình chưa?”

Lạc Băng Cục: “Bài gì?”

Mộ Kiều nhịn cười trêu chọc: “Những chuyện lãng mạn của tớ với cậu đấy! / biểu tượng mặt cười xấu xa”

Lạc Băng Cục: “Có bệnh thì đi tìm bác sĩ.”

Mộ Kiều: “Huhu, Lạc thần thật vô tình ~”

Lạc Băng Cục: “......”

Sau khi trả lời Mộ Kiều, Lạc Tinh Trầm mở diễn đàn mà cậu chưa bao giờ vào, và thấy ngay bài viết trên trang chủ về việc học bá hay anh chị đại là định mệnh của hoa khôi.

Ngón tay lướt nhẹ, cậu vào bài viết.

Đọc từ đầu đến cuối, mặt không biểu cảm, cậu nhấn chuột phải và lưu lại những bức ảnh chụp chung với Mộ Kiều.

Cậu khẽ cười lạnh một tiếng.

Anh chị đại, đó là cái thứ gì?

...

Đây là tiết thể dục đầu tiên sau kỳ thi.

Học sinh ai cũng hào hứng.

Lớp 7 đã xếp hàng ngay ngắn, còn lớp 9 vừa chạy vừa cười, hôm nay hai lớp học chung giờ thể dục.

Giáo viên thể dục nói: “Các em thường chỉ chạy một vòng rồi tự do hoạt động, hôm nay hai lớp học chung, sao không tổ chức một trận bóng rổ giao hữu nhỉ?”

Ủy viên thể dục của lớp 7, Vi Trường Hà, là người đầu tiên giơ tay: “Không thành vấn đề! Thi đấu tốt mà, lớp chúng em đang ngứa tay đây!”

Đám con trai lớp 9 dưới sự dẫn dắt của Đới Khinh Dương cũng bắt đầu ồn ào: “Đấu thì đấu, ai sợ ai chứ! Bọn này có Dương ca!”

Vi Trường Hà: “Xì! Lớp chúng tôi có Lạc thần! Đến đây, không phục thì thử xem!”

Nhìn hai nhóm con trai sắp lao vào nhau đến nơi.

Thầy thể dục lập tức thổi còi: “Im lặng! Thầy bảo các em thi đấu chứ không phải đánh nhau, sao lại nóng nảy thế hả?”

Khúc Kỳ và Từ Dạng biết nguyên nhân của sự căng thẳng này.

Trước đây lớp 9 là lớp đứng đầu, nhưng lần này lớp 7 đã vượt qua để giành vị trí thứ nhất.

Cộng thêm cái bài viết vừa rồi trên diễn đàn khiến mọi người càng thêm hừng hực.

Hạng nhất là của lớp 7, hoa khôi cũng là của lớp 7, giờ không lẽ bóng rổ cũng bị lớp 7 giành hết?

Mọi thứ đều bị đẩy lên một cách đầy bốc đồng.

Ở tuổi 16-17, làm gì cũng đơn giản và thuần khiết.

Ban đầu ai cũng mặc đồng phục ngắn tay của trường, nhưng đã có trận giao hữu thì phải chia thành hai đội.

Giáo viên thể dục yêu cầu những người tham gia thi đấu đi thay đồ bóng rổ.

Khi hai đội bước ra, đám đông liền ồ lên kinh ngạc.

Mộ Kiều đang nghe Khúc Kỳ luyên thuyên.

Nghe thấy tiếng xôn xao của đám đông, cô quay đầu lại và nhìn thấy Lạc Tinh Trầm trong bộ đồng phục bóng rổ đi tới.

Cậu cao nhất trong đám người, mặc chiếc áo bóng rổ màu trắng, ngực in số 11 màu đỏ.

Vai rộng eo thon, đôi chân dài vô tận.

Cởϊ áσ ra không phải là kiểu yếu ớt không sức lực như người ta tưởng. Cánh tay có cơ bắp, dù không quá nổi bật, nhưng nhìn lại rất săn chắc và căng tràn sức mạnh.

Mọi người trong lớp 7 và lớp 9, có người nhìn Lạc Tinh Trầm trầm trồ, có người nhìn Đới Khinh Dương mà khen ngợi.

Đới Khinh Dương quay đầu về phía Lạc Tinh Trầm làm điệu bộ ngầu ngầu.

“Ôi trời, Đới ca ngầu quá!” Học sinh reo hò. Ai cũng nghĩ rằng Lạc Tinh Trầm sẽ không đáp lại.

Không ngờ, đứng đầu hàng con trai lớp 7, Lạc Tinh Trầm với vẻ mặt lạnh lùng của một nam thần, chậm rãi giơ cánh tay lên.

Ngón cái chỉ lên.

Rồi xoay 180 độ, chĩa xuống.

Đới Khinh Dương gào lên: “Chết tiệt, ngay cả bày trò cũng giỏi hơn mình?”