Vượt Tường Rào, Tôi Trở Thành Hắc Nguyệt Quang Của Phản Diện Trường Học

Chương 5: Lạc Tinh Trầm, về nhà cùng nhau nhé

Giáo viên tiếng Anh là thầy Lý Quế. Do thầy có đôi lông mày vừa dày vừa đen, ngoại hình vạm vỡ, hoang dã, nhìn giống như Lý Quỳ trong truyện, nên được đặt biệt danh là Hắc Toàn Phong. Đừng để vẻ ngoài thô kệch của thầy đánh lừa, cách giảng dạy của thầy rất tinh tế và hài hước. Thầy cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp 11-7.

Sau khi kết thúc bài nghe viết, thầy Lý trừng to đôi mắt như chuông đồng, ngạc nhiên đến mức có thể tạo thành biểu cảm hài hước. Thầy không ngờ Mộ Kiều có thể viết chính xác từng chữ, không sai một chút nào!

Mộ Kiều là người thầy biết rõ, một trong những nhân vật nổi bật của trường. Thành tích học tập ở mức trung bình khá. Hằng năm, cô đều tham gia biểu diễn văn nghệ trong các sự kiện lớn, chắc hẳn sau này sẽ theo con đường nghệ thuật. Vì vậy, thầy cũng không quá chú ý đến việc học của cô. Nhưng hôm nay, thấy thái độ học tập của Mộ Kiều, thầy âm thầm cảm thấy hài lòng, đúng là một đứa trẻ biết chăm chỉ.

Mộ Kiều đặt viên phấn trở lại chỗ cũ, liếc nhìn sang bên cạnh, thấy Khúc Kỳ đang chu mỏ như có thể treo được một ấm trà, cô nhịn cười.

Thầy Lý Quỳ... À không, thầy Lý, nhìn thấy Khúc Kỳ viết những dòng chữ nguệch ngoạc, không khỏi đau đầu: “Thôi được rồi, xuống đi.”

Sau khi Mộ Kiều và Khúc Kỳ trở về chỗ, thầy nói: “Mọi người phải học tập theo Mộ Kiều, đừng coi thường những bài kiểm tra nhỏ. Học hành phải từng bước một, khiêm tốn tiến lên, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi—,” học sinh đáp lại một cách uể oải.

Thầy Lý nhíu mày, gầm lên: “Nói to lên! Không nghe thấy! Chưa ăn cơm à?”

“HIỂU RỒI!!” Cả lớp đồng thanh hét lớn.

Trong đó, người hét to và hăng hái nhất chính là Mộ Kiều.

Khúc Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, hoàn toàn không hiểu nổi “bông hoa ăn thịt người” này. Rõ ràng thành tích kém vô cùng, vậy mà lên lớp lại giống như uống nhầm thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, suốt bốn tiết học buổi sáng, ngoại trừ đi vệ sinh, Mộ Kiều đều chăm chỉ học bài. Lưng thẳng tắp như cột điện!

Đến khi kết thúc tiết học cuối cùng, học sinh đổ xô ra cửa để tranh thủ đến căng tin sớm, giành lấy sườn kho tàu và đùi gà lớn.

Khúc Kỳ tìm thẻ ăn, phát hiện bên cạnh “bông hoa ăn thịt người” vẫn không động đậy, liền gõ lên bàn: “Không ăn cơm à? Muốn tu tiên hả!”

“Không,” Mộ Kiều thu dọn sách vở, “Bây giờ đông người quá, để mọi người ăn xong rồi mới đi.”

Khúc Kỳ đặt hộp cơm xuống, “Cũng đúng.”

Cô ngồi lại, chán nản lấy điện thoại ra mở ứng dụng đọc tiểu thuyết. Không biết nghĩ gì, Khúc Kỳ ngẩng đầu, rón rén ghé sát tai Mộ Kiều, nói: “Này, Lạc Tinh Trầm cũng chưa đi đấy!”

Mộ Kiều dời sự chú ý khỏi tấm thẻ từ vựng, ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên ở hàng ghế đầu. Tấm rèm trắng bán trong suốt bị gió thổi tung lên. Rèm bay qua lưng thẳng tắp của cậu, khiến bóng dáng thiếu niên trở nên mờ ảo. Ánh nắng hòa cùng tấm rèm trắng khiến bóng lưng của Lạc Tinh Trầm bớt đi vẻ lạnh lùng, thêm vào đó là sự dịu dàng, giống như một khối ngọc trắng ôn hòa và trầm lặng.

Cảnh tượng này bỗng nhiên làm Mộ Kiều nhớ đến một bộ phim từng xem, tên là Thư tình. Mái tóc ngắn màu đen buông xuống gọn gàng, do vóc dáng quá gầy nên khuỷu tay hơi nhô ra. Đồng phục giống hệt nhau, nhưng đồng phục của Lạc Tinh Trầm lại trắng và sạch hơn nhiều so với các học sinh khác.

Một người đẹp như vậy, nhưng lại không có kết thúc tốt chỉ vì Đường Ninh Ninh và Đới Khinh Dương. Mộ Kiều càng nghĩ càng thấy tiếc nuối.

Ban đầu cô không định quan tâm đến Lạc Tinh Trầm, nhưng trái tim muốn cứu rỗi thế giới của cô lại bắt đầu nổi lên.

Từ nhỏ, Mộ Kiều đã khác với những cô bé khác. Khi mọi người thích xem Thủy thủ mặt trăng, cô lại thích xem Ultraman. Bởi vì... cô tin vào ánh sáng!

Nói trắng ra, Mộ Kiều chính là một người mắc chứng “bệnh tuổi dậy thì”. Vậy nên cuối cùng, mặc kệ sự phản đối của viện trưởng và bạn bè, cô đã quyết định nộp đơn vào trường cảnh sát mà không báo trước. Mộ Kiều, người có chí trở thành anh hùng, chống cằm suy nghĩ, “Phải làm gì để cứu vớt cậu đây, chàng nam phụ tội nghiệp của ta?”

“Không phải chứ, ‘bông hoa ăn thịt người’ nhỏ bé,” Khúc Kỳ vừa nhai bánh gạo giòn vừa nói, “Cậu thích nam thần của trường à?”

“Hả?” Mộ Kiều quay đầu lại, và từ khóe mắt thoáng thấy lưng của Lạc Tinh Trầm ở hàng ghế đầu có vẻ như vừa cử động. Nhưng khi nhìn kỹ lại, cậu vẫn ngồi yên. Chắc hẳn là ảo giác.

“Đừng nói bậy!” Cô cầm lấy cốc nước, tiện thể đảo mắt rồi đứng dậy, “Sao cậu lại giống như chuột hamster tích trữ nhiều đồ ăn thế, còn ăn cơm nữa không?”

“Ăn, ăn, ăn chứ!”

Lạc Tinh Trầm nghe thấy tiếng ghế cọ xát với sàn và tiếng bước chân dần xa, kèm theo giọng nói hồ hởi bàn tán của một trong những cô gái.

“Này! Nếu thích nam thần, thì phải đổi người thôi, từ khi Đới Khinh Dương chuyển đến, diễn đàn của trường Nhất Trung Lương Thành đã náo loạn rồi.”

“Náo loạn cái gì?”

“Cái này mà cũng không biết? Trước đây, nam thần của trường chắc chắn là Lạc Tinh Trầm, nhưng giờ không phải nữa. Đới Khinh Dương vừa đẹp trai lại vừa ngầu, nhà còn giàu, mấy cô bé bây giờ thích kiểu này lắm.”

Lạc Tinh Trầm nghe cuộc đối thoại dần xa, chậm rãi gấp sách lại, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi thì nghe thấy giọng nữ trong trẻo vang lên khe khẽ, “Ai bảo, tớ chỉ thích người học giỏi ngoan ngoãn thôi.”

Những lời sau đó thì cậu không nghe thấy nữa. Ngón tay dài đặt lên mép bàn, gõ nhè nhẹ, nở một nụ cười khó hiểu. Mộ Kiều quả thực rất giỏi diễn kịch. Cũng phải, ngay cả cậu suýt nữa cũng bị lừa. Trước ngày hôm qua, trong mắt cậu, Mộ Kiều vẫn là cô gái tốt bụng từng bị trầy đầu gối khi cứu mèo hoang. Đáng tiếc, từ khi Đới Khinh Dương đến, cô đã thay đổi.

Chính vì nhìn thấy Mộ Kiều bị Đới Khinh Dương chế giễu mà Lạc Tinh Trầm, dựa vào ấn tượng đẹp về cô từ thời thơ ấu, mới đưa cô về nhà. Không ngờ lại bị cô chế nhạo một phen. Ngón tay trên bàn co lại, môi cậu mím chặt. Có phải cuộc sống đã thay đổi cô?

Cậu bước đi chậm rãi về phía căng tin. Dù sao thì... cũng chẳng liên quan đến cậu. Thế giới của cậu chỉ có học hành.

...

Trở lại năm lớp 11, Mộ Kiều mệt đến mức sắp nôn ra máu. Chỉ một ngày nghiêm túc nghe giảng, cô đã cảm thấy như chú chó nằm thở hổn hển dưới gốc cây cổ thụ trong tiết trời 38 độ.

Khúc Kỳ thấy Mộ Kiều gục xuống bàn thở dốc liền bật cười, “Hoa khôi trường à, chú ý hình tượng chút đi!”

“Chú ý cái đầu to của cậu ấy!” Mộ Kiều ngáp một cái, khóe mắt rơm rớm nước mắt. Khi cô cúi đầu thu dọn sách vở, ngoài hành lang vang lên tiếng bàn tán.

“Là Đới Khinh Dương kìa!”

“Trời ơi...”

“Đẹp trai thật! Ai mới xứng với cậu ấy đây?”

“Chỉ có nhan sắc của Mộ Kiều là xứng thôi!”

“Cái quái gì, lần trước cậu còn bảo Mộ Kiều và Lạc Tinh Trầm đẹp đôi mà?”

“Thì tại không tìm được cặp nào đẹp hơn để ship mà!”

Một nhóm người líu ríu bàn tán. Mộ Kiều quay đầu liếc qua, thấy một thiếu niên mặc áo phông đen, tai đeo tai nghe, ngang qua cửa lớp 7. Dáng vẻ kiêu ngạo, hoang dã. Mộ Kiều bĩu môi, không quan tâm.

Khúc Kỳ định tám chuyện với cô, nhưng Mộ Kiều lại nhìn thấy Đường Ninh Ninh lại bám lấy Lạc Tinh Trầm. Không được! Xuất phát từ ý định không để “cây non” Lạc Tinh Trầm bị “uốn cong”, Mộ Kiều mặc kệ Khúc Kỳ, chạy thẳng đến hàng ghế đầu, nói với Lạc Tinh Trầm: “Lạc Tinh Trầm, chúng ta về nhà cùng nhau nhé?”

Sự xuất hiện của cô cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Lạc Tinh Trầm và Đường Ninh Ninh. Đường Ninh Ninh ôm cặp sách, rụt về phía sau.

Lạc · kiêu ngạo · lạnh lùng · nam thần · Tinh Trầm: “Không.”

Nghe Lạc Tinh Trầm từ chối Mộ Kiều, Đường Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm.

Mộ Kiều cũng chẳng bận tâm, “Vậy cậu đi chậm chút nhé!” Chỉ cần không để Lạc Tinh Trầm tiếp xúc với Đường Ninh Ninh, thì “cây cải bắp” Lạc Tinh Trầm này sẽ không bị phá hoại.

Nhìn Lạc Tinh Trầm rời đi, cô quay lại cười nói với Đường Ninh Ninh: “Đường Ninh Ninh, chúng ta cùng về nhé!”

“Ừ... ừm...”

Đường Ninh Ninh vô thức đồng ý, nhưng khi nhận ra Mộ Kiều vừa nói gì thì cô ngạc nhiên thốt lên: “Hả? Có nhầm không vậy??”