Phu Quân Cũng Trùng Sinh Nhưng Muộn Hơn

Chương 6

Gã sai vặt nhanh chóng khóa cửa lại, cầm gậy lớn đứng chắn trước cửa.

Nhìn vẻ mặt bà bà, ta tự lẩm bẩm.

“Tại sao hôm nay phu quân lại làm loạn như vậy?”

Bên trong, Lạc Ngọc Chương hét lớn một tiếng.

“Vì cái gì? Ta, ta thế mà không được? Không có khả năng, không có khả năng!”

Giọng nói điên cuồng.

Bà bà run rẩy.

“ A Oánh, vốn tưởng rằng ngươi ổn trọng, không nghĩ ngươi lại đâm chọt vào vết thương của Ngọc Chương, làm hại ta cũng phải tránh đi. Còn có, vừa rồi Ngọc Chương nói ngươi...”

Đúng lúc này, bên trong lại truyền đến âm thanh bình hoa rơi xuống đất.

Bà bà biến sắc.

“Bình sứ Lục Châu của ta!”

Ta châm chọc cười một tiếng.

Hiện tại phu quân đang ở trong phòng bà bà, đồ vật bị ném vỡ đều là của bà bà.

Mấy năm nay ta tận lực chăm sóc, cơ bưng nước rót cho bà bà.

Mặc dù trước đây Lạc gia có địa vị, nhưng lại không có tiền tài, chỉ được vẻ bên ngoài. Từ khi ta gả đến đây, bà bà mới thật sự được hưởng vinh hoa phú quý.

Đều nói từ nghèo túng thành giàu sang thì dễ, từ giàu sang thành nghèo túng thì khó.

Trong phòng không ngừng truyền đến âm thanh đập phá, mặt bà bà đều nhăn lại, không ngừng dậm chân.

Ta khẽ nói.

“Mẫu thân, lần này phu quân còn tệ hơn so với trước đây. Nếu hắn chỉ ném vỡ vài thứ, cũng có thể đ.ập vỡ toàn bộ phòng, đem cả phủ đều đ.ập đi, cùng lắm thì một nhà chúng ta cùng hắn trải qua thời gian nghèo khó. Nhưng hắn lại nói lời đại nghịch bất đạo kia, sẽ liên lụy cả nhà đều bị ch.ém đầu.”

Ta nói về thời gian nghèo khó lúc trước, bà bà liên tục thở dài, bà ta cắn răng nói.

“Ngọc nhi hồ đồ rồi, phải đem hắn giam lại. Không để cho người khác nghe thấy lời hắn nói. Oánh nhi, ngươi cũng không thể mềm lòng.”

Hai gã sai vặt võ nghệ cao cường, cầm theo chăn bông, vọt vào.

Lạc Ngọc Chương kêu to.

“Làm càn, các ngươi thả ta ra.”

Rất nhanh âm thanh của Lạc Ngọc Chương đã biến mất.

Ta thừa dịp bà bà còn đang đau lòng nhìn những thứ bị vỡ trước mặt, đem khăn tay bình thường bà bà thường dùng để lau mông con mèo, sau đó nhét vào trong miệng Lạc Ngọc Chương.

Lạc Ngọc Chương nôn ọe đến nước mắt đều chảy ra, hung hăng nhìn ta chằm chằm.

Hai tay hai chân của hắn đều bị gã sai vặt tr.ói ch.ặt, bây giờ giống như cá nằm trên thớt, chỉ có thể lắc lư thân mình, căn bản không nhấc được sóng gió gì.

Ta lắc đầu.

“Phu quân, nếu sớm biết như vậy ta đã không đi mua cái lưu ly gì đó, đạo sĩ kia cũng sẽ không có cơ hội lừa ngươi.”

Bà bà ho nhẹ một tiếng.

Vài ngày trước, ta “nghe nói” cảng Đăng Châu sắp có thuyền mang về báu vật, bởi vậy đã quyết định đi mua cho bà bà một phần lễ vật.