Phu Quân Cũng Trùng Sinh Nhưng Muộn Hơn

Chương 1

Ta chăm sóc bà bà bị bệnh, thuận tiện ở lại trong phòng bà bà dùng điểm tâm.

Ăn xong, bà bà thúc giục ta trở về nghỉ ngơi.

Hiện tại trở về, không phải là muốn ta là người đầu tiên phát hiện thi thể của phu quân sao?

Ta kéo tay bà bà.

“Không vội, ban đêm chân mẫu thân bị lạnh, hôm nay con đã tự tay làm cho mẫu thân vài đôi vớ đi ngủ.”

Bà bà không ngừng khen ta hiếu thuận, lại cảm thán phu quân ta không hiểu chuyện.

Ta cười cười.

Nghe được ngoài viện có tiếng bước chân vội vã, ý cười của ta càng rõ ràng hơn mấy phần.

Nhưng không ngờ, người nhảy nhót ngoài cửa chạy vào lại chính là phu quân của ta Lạc Ngọc Chương.

Ta giật mình, siết chặt tay, cẩn thận nghĩ lại thuốc độc có sai sót gì không.

Lạc Ngọc Chương lại chỉ khẽ nhìn ta một chút, liền chạy tới trước mặt bà bà nói.

“Mẫu thân, con rốt cục hiểu được, Uyển Uyển biểu muội mới thật sự là ân nhân cứu mạng con! Năm đó Sở Oánh đã nhận lấy công lao của biểu muội Uyển Uyển, ly gián ta cùng Uyển Uyển, dùng kế để được gả đến đây. Hiện tại con muốn hòa ly với Sở Oánh, lấy Uyển Uyển biểu muội làm nương tử.”

Ta im lặng.

Chỉ nhìn thấy gương mặt bà bà tràn đầy kinh hãi, bỗng nhiên đứng dậy đánh một bạt tai lên mặt Lạc Ngọc Chương.

“Mẫu thân, người tức giận cũng được, tâm ý của con sẽ không thay đổi, không cưới được Uyển Uyển, cả đời này con cũng sẽ không vui vẻ.”

Lạc Ngọc Chương ôm mặt cố chấp nói.

Bà bà chỉ tay vào Lạc Ngọc Chương, toàn thân tức giận đến phát run.

Tất cả hạ nhân trong phòng đều cúi đầu, không dám thở mạnh.

Ta đi nhanh đến, đưa tay xoa lưng thuận khí cho bà bà.

Lạc Ngọc Chương vẫn vô tri vô giác.

“Sở Oánh, nếu không phải ngươi ly gián ta cùng Uyển Uyển, căn bản ta cũng sẽ không nhìn đến ngươi. Hiện tại ngươi lấy lòng mẫu thân ta cũng vô cùng. Biết điều liền đi tìm Uyển Uyển xin lỗi...”

Bà bà rốt cục thở hắt ra một hơi.

“Câm miệng!”

Bà bà trừng mắt nhìn Lạc Ngọc Chương, gấp đến độ dậm chân.

“Nghịch tử, Tô Uyển đã tiến cung làm quý nhân, bây giờ ngươi muốn hại chết cả nhà chúng ta sao?”

“Cái gì?”

Vẻ mặt Lạc Ngọc Chương không thể tin nổi.

“Năm nay mới là Quang Khải năm thứ bảy, rõ ràng Uyển Uyển vì ta không cưới nàng mà...” Lạc Ngọc Chương hỏi.

Nghe được điều này, ta xác định, Lạc Ngọc Chương cũng trùng sinh giống như ta.

Chỉ là hắn trùng sinh muộn hơn ta bốn năm.

Ta cầm bình hoa, không chút thương xót đập lên đầu Lạc Ngọc Chương.

Lạc Ngọc Chương ngất xỉu.

Ta ghé vào bên chân bà bà, run rẩy khóc nức nở.