Lưu Hậu Nương Tử

Chương 16

Hôm nay lại bị bà nội đ.á.nh.

Bà nói ta đang nguyền rủa cha đoản mệnh, nhưng ta rõ ràng chỉ đang thảo luận với Tiểu Viên về việc sau này tảo mộ vào Thanh minh phải làm thế nào thôi.

Tiểu Viên nói tuy chúng ta chưa từng gặp cha ruột, nhưng dù sao cũng là cha sinh ra mình, nên cúng vào buổi sáng, phụ thân đành phải chịu thiệt thòi, xếp vào buổi chiều.

Nhưng ta lại thấy không đúng, phụ thân thương yêu chúng ta như vậy, lẽ ra phải được cúng trước tiên.

Đang cãi nhau kịch liệt thì bà nội đến, bà cầm một cây roi mây, đ.á.nh hai huynh muội chúng ta chạy toán loạn khắp nơi.

Haizz, đều tại mẹ quá có sức hút, một mình mà có đến tận hai tướng công.

Đương nhiên rồi, trên danh nghĩa chúng ta vẫn là con cháu nhà họ Vương, chỉ là Vương gia giờ ở ngay cạnh Quốc công phủ, đến tường cũng thông nhau. Dù sao mỗi lần gặp ác mộng ta đều sang ngủ với mẹ, chẳng có gì cản trở cả, chỉ là sáng hôm sau sắc mặt phụ thân không được tốt lắm thôi.

Nhưng ta là đứa trẻ đơn giản, được ôm mẹ ngủ vẫn quan trọng hơn, cứ coi như không thấy vậy.

Tiểu Viên thì phức tạp hơn nhiều. Ngày ngày chăm chỉ đọc sách, luôn mơ tưởng đến một ngày nào đó nếu phụ thân đối xử không tốt với mẹ, hắn phải làm quan to, mới có thể đường hoàng đón mẹ về.

Ta thấy phụ thân sẽ không như vậy đâu, nhưng Tiêu bá bá lại khen hắn có chí khí, thường xuyên đón hắn vào cung, cho hắn tìm sách đọc trong thư viện rộng lớn kia.

Tuy nhiên gần đây, mẹ vào cung còn chăm chỉ hơn cả Tiểu Viên. Bụng mẹ và Trân di lớn lên gần như cùng lúc, hai người có chuyện nói không hết, đến phụ thân và Tiêu bá bá cũng không chen vào được.

Ta từng đi cùng một lần. Tính tình Trân di thay đổi rất nhiều, Tiêu bá bá nói sai một câu là bị mắng liền. Mẹ nói đó là vì các đại thần đang gây áp lực cho Trân di, nàng phải sinh một tiểu đệ đệ.

Trân di thật sự sinh được một tiểu đệ đệ. Mẹ vui mừng quá, cũng nằm xuống theo. Phụ thân và bà nội lo sốt vó, ngay cả bà nội Triệu gia mà chúng ta không thân thiết lắm cũng đứng ngoài cửa niệm A Di Đà Phật.

Bận rộn đến tối, mẹ sinh một đệ đệ và một muội muội. Tiểu Viên lo lắng nắm c.h.ặ.t tay ta, nhỏ giọng hỏi: “Muội xem, nhị đệ lớn lên có phải sẽ giống huynh không?”

Ta gật đầu, hỏi lại: “Vậy nhị muội lớn lên sẽ giống muội sao?”

Huynh ấy cũng gật đầu: “Huynh thấy chúng ta hơi ngốc, đều là long phụng thai do mẹ sinh ra, sao lại không giống chứ?”

Ta cố nhịn lắm mới không cốc đầu huynh ấy. Dù sao từ hôm nay, ta phải làm một tỷ tỷ thông minh để làm gương cho các đệ muội. Còn ca ca ngốc nghếch kia, cứ mặc kệ hắn đi.

Haha, ta làm tỷ tỷ rồi!

(Hết)