Lưu Hậu Nương Tử

Chương 13

Triệu Thanh Hà không biết, trong lòng ta, chàng từng là thiên thần.

Năm ấy, vào dịp Tết Nguyên Tiêu, phu quân qua đời, nhà chồng nhà mẹ đẻ đều tranh nhau bán ta. Mẹ chồng còn chìm trong đau buồn, không còn sức lo cho ta. Trong khoảnh khắc kinh hoàng ấy, ta đã bỏ trốn.

Ta nghĩ cả đời mình chưa từng biết hạnh phúc là gì. Nghe nói lễ hội đèn l*иg trong thành là nơi gia đình đoàn tụ, ai ai cũng vui vẻ, ta bèn đến xem thử. Xem xong, sẽ tìm một nơi sạch sẽ mà ra đi, coi như cuộc đời này đã kết thúc.

Nhưng lễ hội đông nghịt người, chen lấn xô đẩy khiến nhiều người ngã xuống đất. Triệu Thanh Hà tình cờ ở bên cạnh ta, theo bản năng đã bảo vệ ta thật c.h.ặ.t. Chàng ăn mặc sang trọng, nhưng không hề ghét bỏ mà dùng cánh tay vòng lấy ta, dùng giọng nói dịu dàng mà ta chưa từng nghe thấy để an ủi:

“Cô nương, đừng sợ, người của nha môn sẽ đến ngay thôi. Qua kiếp nạn hôm nay, sau này nhất định sẽ bình an thuận lợi.”

Câu nói “bình an thuận lợi” ấy đã cho ta dũng khí đầu tiên để sống tiếp. Rồi mẹ chồng cho ta dũng khí thứ hai, Tiểu Viên Tiểu Hỉ cho ta dũng khí thứ ba. Cứ như vậy, dần dần, cuộc đời ta thật sự có thêm hương vị.

Khi ấy, ta nghĩ chúng ta cách biệt như mây với bùn, cả đời này có lẽ chỉ gặp nhau lần đó. Nhưng ông trời lại trêu đùa ta một vố lớn, sáu năm sau, ta gặp lại chàng trong ngục tối.

Mỗi khoảnh khắc gặp lại, ta đều cầu xin ông trời, xin hãy để chàng sống sót.

Chàng không chỉ sống sót, mà còn ngày càng hiện diện nhiều hơn trong cuộc sống của ta.

Càng đến gần, ta càng sợ hãi. Ta luôn cảm thấy họ đều là người trên trời, so với những người bên cạnh Triệu Thanh Hà, về dung mạo, về gia thế, ta đều không sánh bằng. Nếu ta thật sự đồng ý, lỡ như một ngày nào đó chàng phát hiện ta chẳng có gì, ta biết phải làm sao?

Nhưng vừa rồi, ta đã hiểu ra. Hành động của vị Chiêu Dương quận chúa kia không sai, người không vì mình trời tru đất diệt, nhưng nếu là ta, cũng giống như ta sẽ không bỏ rơi mẹ chồng và Tiểu Viên Tiểu Hỉ, nếu ta đã chọn Triệu Thanh Hà, thì sẽ không dễ dàng từ bỏ chàng rồi còn đến làm nhục chàng như vậy.

Ta nghĩ ta và Triệu Thanh Hà đều là người tốt. Nếu vậy, chàng yêu ta là vì chàng có mắt nhìn người, là chuyện đương nhiên, là ta xứng đáng, là căn bản không cần phải sợ hãi tương lai.

Nhón chân lên, ta hôn chàng một cái: “Triệu Thanh Hà, ta muốn gả, chàng có cưới không?”