Lưu Hậu Nương Tử

Chương 10

Vẫn là Lưu ma ma, bà ta ăn vận như bà mối, vừa mở miệng đã cười nói với mẹ chồng: “Nhà bà có hỷ sự rồi, Trịnh bộ đầu cuối phố nhờ tôi đến dạm hỏi, muốn cầu cưới Liễu Miên cô nương đấy.”

Đợi mẹ chồng đi rót trà, bà ta mới nói rõ ý định đến: “Liễu cô nương, phu nhân rất hài lòng vì cô giữ kín miệng. Thiếu gia là người cố chấp, ngài muốn chịu trách nhiệm với cô, phu nhân cũng không muốn làm kẻ ác. Nhưng chúng ta dù sao cũng là Quốc công phủ, dù là nạp thϊếp, cũng không có chuyện nạp quả phụ. Chỉ cần cô nương bằng lòng đưa mẹ chồng và các con đi nơi khác, thay đổi thân phận mới, phu nhân sẽ cho phép cô vào phủ. Cô nương yên tâm, phủ sẽ sắp xếp ổn thỏa cho họ.”

Chấp nhận một quả phụ làm thϊếp, Triệu phu nhân quả là rộng lượng. Nhưng Triệu Thanh Hà dù tốt đến đâu cũng không bằng người thân của ta. Ta quả quyết lắc đầu.

Lưu ma ma đầy kinh ngạc, sững sờ một lúc mới nói: “Cô nương thật trọng tình trọng nghĩa. Phu nhân đã nói, nếu cô nương không muốn, sẽ nhanh chóng tìm cho cô một lang quân như ý. Thiếu gia sắp đính hôn với Chiêu Dương quận chúa, không thể để xảy ra sai sót, mong cô nương hãy để ngài hết hy vọng. Trịnh bộ đầu là một lựa chọn không tồi.”

Trước khi mẹ chồng quay lại, bà ta vội vàng nói thêm câu cuối: “Ngày mai ta sẽ quay lại nghe câu trả lời cuối cùng của cô nương. Nếu chọn vào phủ, vậy cô hãy từ chối lời cầu hôn này. Nếu không muốn vào phủ, xin hãy nói với mẹ chồng rằng cô nương đồng ý gả đi.”

Ta định hỏi thêm một câu, nếu không chọn cả hai thì sao? Nhưng nhìn thấy Tiểu Viên Tiểu Hỉ đang chơi đùa trong sân, ta lại ngậm miệng. Khi bậc quý nhân đã cho lựa chọn, tốt nhất ta nên chọn một, đừng lấy trứng gà quý giá của mình đi đập vào đá sỏi đầy đất của người ta.

Trăng sắp rằm đã tròn vành vạnh. Ta ngồi trong sân, nhớ lại bàn tay bê bết máu của Triệu Thanh Hà đêm đó. Chàng đến đây đã lâu, ta lại chưa từng hỏi một câu vết thương đã lành chưa?

Gói bánh táo đỏ ấy, thật ra ta đã lén ăn một miếng. Vị ngọt ngào, giống như lúc chàng trêu chọc ta trong ngõ nhỏ, lòng ta cũng ngọt ngào như thế.

Chiêu Dương quận chúa, có thể bàn chuyện hôn nhân với chàng, hẳn là nhân vật cũng treo trên trời cao, sáng như trăng vậy chăng?



Ta nghĩ rất nhiều, rất nhiều, nghĩ đến tất cả những chuyện giữa ta và chàng. Bởi vì qua đêm nay, ta sẽ đồng ý lấy người khác, không còn nghĩ đến chàng nữa.

Ngày hôm sau, Lưu ma ma đúng hẹn đến nhà. Dưới ánh mắt khó hiểu của mẹ chồng, ta vui vẻ nhận lời mai mối này.

Triệu phu nhân là bậc quý nhân khá biết lý lẽ, bà chọn cho ta một người rất tốt.

Trịnh bộ đầu ba mươi tuổi, goá vợ đã năm năm, một mình nuôi nhi tử. Ngày trước chúng ta chọn con hẻm này để ở, cũng là vì hắn là một quan sai tận tụy, để mẹ góa con côi được an toàn hơn.

Hai năm qua, hắn cũng rất quan tâm đến chúng ta. Trước khi Triệu Thanh Hà xuất hiện, hắn là người mẹ chồng ta thường nhắc đến. Người như vậy, hẳn là sẽ bằng lòng hợp tác với ta, giả vờ thành thân.

Quả nhiên hắn đồng ý ngay. Nghe xong yêu cầu chỉ bái đường, không động phòng của ta, hắn tỏ vẻ hiểu chuyện: “Đời người mười phần thì tám chín phần đã không như ý, Liễu nương tử rồi sẽ gặp được người tốt thôi.”

“Cô nương thẳng thắn, ta cũng không giấu diếm. Nhờ cuộc hôn nhân này, Quốc công phủ đã hứa cho ta một chức vụ. Tiểu Trạch muốn đi học, ta làm cha phải mở đường cho nó.”

“Chúng ta cứ tạm thời sống chung, sau này có thay đổi thì đường ai nấy đi.”