Lưu Hậu Nương Tử

Chương 5

Trên cõi đời này, biết bao người mong chàng sống. Tổ phụ, mẫu thân mong, bởi chàng là tương lai của Triệu phủ. Tiêu Dục cũng mong, bởi họ là bằng hữu chí cốt, cùng chung chí hướng kiến tạo thái bình thịnh thế cho Đại Chiêu.

Triệu Thanh Hà hiểu rõ họ cũng yêu thương chàng, nhưng tình cảm của Liễu Miên lại khác biệt. Ánh mắt ấy không cần chàng ngày đêm đèn sách để báo đáp, không cần chàng vào sinh ra tử để vun đắp, chỉ đơn giản là mong chàng được an yên.

Về sau, chàng như kẻ si tình lén lút dõi theo cuộc sống của nàng, không khỏi ao ước, giá mà chàng cũng sống trong tiểu viện ấy, giá mà trên con đường hái rau chàng được sánh bước bên nàng, thì thật tốt biết bao.

Sống trên đời hai mươi năm, lần đầu tiên chàng muốn sống thật với chính mình trước mặt một người, buông bỏ những quy củ, chỉ đơn giản là Triệu Thanh Hà mà thôi.

Tiêu Dục thong thả bước đến, đứng bên cạnh chàng, thấu hiểu mà hỏi: “Tên mọt sách, đã bỏ lỡ lần nàng xuất giá đầu tiên, lần thứ hai này, ngươi còn muốn bỏ lỡ nữa sao?”

Đương nhiên là không muốn, nên chàng nghe theo lời xúi dại của Tiêu Dục, học đòi nữ nhi, dùng sự trong trắng để cầu nàng cảm động, mặt dày nói rằng đây là lần đầu của mình, muốn nàng phải chịu trách nhiệm.

Liễu Miên mãi mãi không biết, ngày hôm đó tim Triệu Thanh Hà đập nhanh đến nhường nào, bởi vì sự ngông cuồng của chàng, khiến tay nàng một lần nữa chủ động chạm vào chàng, dù chỉ là trên trán.

Hóa ra Tiêu Dục nói không sai, không biết xấu hổ thật sự hữu dụng, vậy thì cứ tiếp tục không biết xấu hổ thêm một chút nữa vậy.

Chàng mang theo phần hoành thánh còn dang dở, làm cái cớ cho lần gặp mặt sau.

Triệu Thanh Hà bắt đầu giở trò vô lại, chàng bỏ lại một lạng bạc, mang theo bát hoành thánh, nói muốn giữ làm bằng chứng, vạn nhất ăn đau bụng, còn phải đến tìm ta nói chuyện.

Mẹ chồng giơ cao con dao hỏi ta: “Nhị nương, chẳng phải chúng ta bị người ta lừa đảo rồi sao? Không thể chiều theo hắn được, người ta đều bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, lần sau hắn đến, thấy con dao này sẽ ngoan ngoãn ngay.”

Ta không biết vì sao Triệu Thanh Hà lại làm vậy, nhưng thấy chàng còn muốn quay lại, vậy phải tìm một cái cớ, suy nghĩ một hồi, ta nửa thật nửa giả nói: “Mẹ, thật ra có một chuyện con giấu mẹ, tiền chữa bệnh cho mẹ là con vay mượn, chính là người vừa rồi đó. Hắn sợ chúng ta bỏ trốn, nên cứ cách vài hôm lại đến xem một lần.”

Sắc mặt mẹ chồng tối sầm lại: “Vay mượn bao nhiêu mà người lắm tiền của như thế lại đích thân đến tận đây?”

Nhưng Tiểu Hỉ, con bé lanh lợi kia lại lên tiếng: “Không đúng nha, hắn đến đòi nợ, sao lại bỏ lại một lạng bạc? Một lạng, chúng ta phải bán hàng mấy ngày mới kiếm được đấy.”

Ta đau đầu nhìn một lạng bạc kia, đang không biết làm sao cho tròn câu chuyện, Triệu Thanh Hà lại quay trở về, gõ gõ lên bàn nói: “Đi quá vội, quên mất, một bát hoành thánh tám văn tiền, xin cô nương trả lại số tiền còn dư.”