Lưu Hậu Nương Tử

Chương 1

Trời hừng sáng, hơi thở Triệu Thanh Hà mới dần đều lại. Chàng nằm trên đống rơm, tay che mắt, hỏi ta: “Vì cớ gì lại nhận cái việc này?”

Cái việc này, chính là để lại dòng dõi cho tử tù. Có những nam nhân chưa kịp thành thân sinh con đã phạm tội chết, nhà còn chút tiền của sẽ tìm cách đưa một nữ nhân vào, thử mấy đêm cuối cùng, may mắn thụ thai thì coi như trời cao phù hộ.

Phần nhiều nam nhân đều vui vẻ trước khi chết còn được hưởng lạc, nhưng Triệu Thanh Hà lại khác. Chàng là bậc quân tử được người người ca tụng ở kinh thành, ai cũng bảo chàng tựa như trúc hóa thân, phẩm hạnh cao khiết, trong ngoài như một.

Cho nên đêm qua khi bước vào, dù Triệu phủ đã hạ thuốc, chàng vẫn chọn mài mười ngón tay đến rỉ máu để giữ tỉnh táo, câu đầu tiên nói với ta là:

“Cô nương, kẻ sắp chết, chỉ cầu lòng không vướng bận mà đi, không muốn vấy bẩn chính mình, cũng không muốn vấy bẩn cô nương, xin đừng lại gần.”

Ta ngây người nhìn chàng, vừa cảm phục vừa xót xa, người tốt như vậy, sao lại phải chết?

Nhưng ta vẫn nhào tới, vừa cởi y phục vừa run rẩy cầu xin: “Công tử coi như làm việc thiện, để ta kiếm được số tiền này đi.”

Ma ma của Triệu phủ nói thứ thuốc đó gọi là Xuân Tỉnh, xuân đến vạn vật hồi sinh, dù quân tử có kiềm chế đến đâu cũng hóa thành dã thú, chinh chiến không ngừng, không thể tự chủ.

Tỉnh dậy lần nữa, đống rơm sạch sẽ đã lầy lội bùn nhơ.

Ta biết chàng chán ghét ta vì đã làm bẩn chàng, ta ngồi xổm ở một góc, nhỏ giọng đáp: “Nhà cần tiền, ta không kiếm được nhiều bạc như vậy.”

Chàng không nói nữa, ta liền thở nhẹ hơn, chỉ dám len lén nhìn chàng.

Quả thật là tuấn tú, thân hình cao ngất, mặt mày như đao tạc, môi mỏng mà hôn lên lại mềm mại vô cùng, cả người thơm tho như sương sớm.

Chỉ có người như chàng mới vì mấy chục hộ nông dân xa lạ mà liều mình như vậy.

Ngoài kia đồn đại ca ca của Quý phi chiếm đất ở nông thôn, khiến mấy chục hộ dân rơi vào cảnh lầm than, cả triều đình rộng lớn như vậy nhưng chẳng ai dám quản, duy chỉ có mình chàng dâng sớ.

Dâng sớ cũng vô dụng, lão Hoàng thượng vì mỹ kiều nương, dù chàng có là công tử của Quốc công phủ cũng hạ lệnh chém đầu.

Ta cúi đầu âm thầm cầu nguyện. Bồ Tát ơi, nếu Ngài thật sự là vị thần từ bi bác ái, xin hãy để người như chàng được sống.

Bồ Tát như nghe thấy lời ta, giữa đám người ồn ào xông vào, tất cả đều hô cùng một câu, Thiên ân bao la, thánh chỉ chém đầu đã được thu hồi vào sáng sớm nay.

Nhiều phu nhân ăn vận hoa lệ đau lòng nhìn chàng từ đầu đến chân, có người còn khóc ngất trên người chàng mà nói: “Ta đâu phải sinh ra một đứa con trai, ta đây là sinh ra một kẻ oan gia, cả thiên hạ quan lại không ai dám quản, chỉ mình con đi ra mặt.”

Nhưng khóc xong, trong mắt lại là niềm tự hào không giấu nổi, rõ ràng là rất vui mừng vì nhi tử của mình trưởng thành như thế.

Ta cũng rất vui, nhưng lại rụt mình vào góc khuất hơn. Lưu ma ma dẫn ta vào không ngừng ra hiệu, bảo ta im lặng, im lặng hơn nữa, để mọi người đều quên mất còn có ta trong ngục.