Chú Mèo Hoang Dã Của Đại Boss

Chương 43: Yêu tinh hại người

"Nghỉ ngơi năm phút rồi tiếp tục!"

Phó Lâm Phỉ ra lệnh tạm dừng việc quay phim. Mấy ngày nay tâm trạng anh ấy vốn đã không tốt, nói xong câu này liền đứng dậy bỏ đi.

Phó đạo diễn vẫn tốt bụng, khích lệ Chu Cẩn Mộc vài câu.

Nhưng Chu Cẩn Mộc không biết tốt xấu, mặt đèn như đáy nồi nhận lấy nước trợ lý đưa tới rồi uống một hơi hết sạch, xong thì xoay người bỏ đi.

Chưa nổi tiếng mà đã làm mình làm mẩy, không phải ngu thì chính là có hậu thuẫn vững chắc, điều này khiến Chu Kiều nhớ đến người đã giúp Chu Cẩn Mộc ra mắt trước thời hạn.

Người này là một biến số.

Nhưng rốt cuộc là ai?

Chu Kiều nheo mắt lại.

Năm phút nghỉ ngơi trôi qua trong nháy mắt, khi quay lại, trạng thái của Chu Cẩn Mộc trông có vẻ tốt hơn rất nhiều, chỉ là ánh mắt nhìn Chu Kiều không mấy thiện cảm.

Thấy Chu Kiều phớt lờ ánh mắt của mình, Chu Cẩn Mộc âm thầm kìm nén cơn giận, nhân lúc hô "cắt" liền tiến lại gần Chu Kiều.

Nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng quá đắc ý." Chu Cẩn Mộc sượt qua vai Chu Kiều, đổi sang vị trí khác, sau đó xoay người nhìn Chu Kiều với vẻ mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Tuy nhiên Chu Kiều... chỉ khẽ nhếch khóe miệng, hoàn toàn không để lời nói cay nghiệt đó vào tai. Chỉ là một câu nói trẻ con xả giận thôi, quả thực không đáng để người ta bận tâm.

Chu Cẩn Mộc tức muốn chết, nhưng do không đúng lúc đúng chỗ, chỉ có thể kìm nén cảm xúc, nhưng chính vì vậy, trạng thái vừa mới điều chỉnh lại của cậu ta đã bị phá vỡ, cảnh này phải quay mười mấy lần mới xong.

Cuối cùng cũng đóng máy thành công, Chu Kiều không thèm nhìn Chu Cẩn Mộc, nhận lấy bó hoa Phó Lâm Phỉ đưa, vui vẻ chụp ảnh chung với mọi người, rồi cùng Trần Cương rời đi.

"Vẫn còn thời gian mà, thật sự không đi tham quan mấy ngày sao?" Trần Cương vẫn không cam tâm kế hoạch du lịch bị phá sản.

Nhưng lần này Chu Kiều thực sự không thể đi cùng.

"Lần sau đi, tôi thực sự có việc, phải về." Chu Kiều rất áy náy: "Tôi đảm bảo, lần sau nhất định sẽ đi cùng cậu!"

Trần Cương tò mò: "Rốt cuộc là việc gì, khiến cậu vội vàng như vậy?"

"Chuyện cả đời." Chu Kiều gần như chạy vào thang máy khách sạn.

Trần Cương đi theo cậu, khó hiểu: "Chuyện cả đời? Chẳng lẽ là vội về xem mặt? Cậu... có phải là quá sớm không?"

Chu Kiều nhìn số tầng thang máy, mỉm cười: "Không sớm."

Chu Kiều vốn cũng muốn đồng ý với đề nghị đi du lịch của Trần Cương, nhưng Cố Yến Trì đã trì hoãn nhiều ngày rồi, vốn chỉ đi công tác vài ngày là về, lại vì chờ cậu mà ở lại lâu như vậy.

Tống Lương cũng đã về trước, mặc dù Cố Yến Trì nói không vội, nhưng Chu Kiều không thể yên tâm tiếp tục trì hoãn.

Tuy nhiên, làm vậy thực sự hơi có lỗi với bạn bè.

Trước khi ra khỏi thang máy, Chu Kiều quay đầu lại nói: "Lần sau đến, ăn ở chơi tôi bao hết."

"Được rồi." Thấy Chu Kiều thực sự vội về, Trần Cương cũng không kiên trì: "Vậy chúng ta lần sau lại đến."

Hai người ra khỏi thang máy, liền tách ra tự về phòng thu dọn đồ đạc. Nhưng Cố Yến Trì không ở trong phòng, Chu Kiều đợi một lúc lâu anh mới về.

"Quay xong rồi?" Nhìn balo Chu Kiều đặt trên giường, Cố Yến Trì hỏi.

"Dạ, quay xong rồi." Chu Kiều gật đầu: "Anh còn việc gì ở đây không?"

"Không có việc gì." Từ lâu Cố Yến Trì đã giải quyết xong công việc ở đây, ở lại chỉ là để đợi Chu Kiều, thấy cậu đã quay xong, nói: "Vẫn còn sớm, tôi đặt vé máy bay, hôm nay chúng ta về luôn?"

"Được." Chu Kiều bổ sung: "Còn có Trần Cương nữa."

Cố Yến Trì gật đầu, lấy điện thoại ra bắt đầu đặt vé.

Vì vậy, tám giờ tối hôm đó, ba người lên chuyến bay trở về.

Xuống máy bay, Tống Lương đã lái xe đến sân bay chờ sẵn. Đưa Trần Cương về nhà trước, rồi mới chở Chu Kiều và Cố Yến Trì về biệt thự.

Tống Lương đưa người đến thì rời đi ngay.

"Cậu Tống này thật là, lần nào đến cũng vội vàng, tôi đang rót nước cho cậu ấy, cậu ấy đã đi rồi." Thím Trương bưng ly nước ra, biết Tống Lương đã rời đi thì than vãn, nhưng nhìn thấy Chu Kiều lại vui vẻ: "Ây ya, Kiều Kiều của chúng ta cuối cùng cũng về nhà rồi, mấy ngày cậu không có nhà, ông chủ lo lắng lắm đấy!"

Nghe vậy, Chu Kiều liếc nhìn Cố Yến Trì.

Cố Yến Trì... ừm, vẫn là Cố Yến Trì đó, mặt không đổi sắc ngồi trên sô pha, đối với lời trêu chọc trước mặt của thím Trương không hề nao núng.

Chu Kiều phát hiện ra, người đàn ông già này chỉ khi bị cậu trêu chọc mới đỏ mặt.

Cậu mỉm cười nhìn thím Trương, làm nũng: "thím Trương, con nhớ dì lắm!"

Trái tim thím Trương lập tức mềm nhũn, còn xúc động hơn lúc vừa thấy Chu Kiều về.

"Hai người chưa ăn tối đúng không, tôi đi..."

"Đừng bận tâm nữa thím Trương, chúng con đã ăn trên máy bay rồi." Chu Kiều kéo thím Trương lại: "Thím nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần bận tâm nữa, con và chú Cố lên lầu trước."

"Cũng được, về nhà chắc mệt rồi, nên nghỉ ngơi cho tốt!"

Nói thì nói vậy, nhưng thím Trương vẫn kiên trì đi hâm sữa cho hai người, nhìn hai người uống xong mới yên tâm để họ lên lầu.

Lên lầu, Chu Kiều không khách sáo với Cố Yến Trì, đi theo anh vào phòng.

"Em ngủ với anh." Câu nói vô cùng đương nhiên.

Cố Yến Trì không biết nghĩ đến cái gì, mặt đỏ bừng, nhưng không từ chối: "Ừ."

Chu Kiều mỉm cười, trước mặt Cố Yến Trì lấy áo sơ mi của anh ra khỏi ba lô, rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Cố Yến Trì: "..."

Không biết tại sao, anh cứ cảm thấy bị trêu chọc, mặc dù Chu Kiều hình như chả làm gì cả.

Chu Kiều quả thực không làm gì, chỉ là lấy áo sơ mi của Cố Yến Trì làm đồ ngủ thôi, vì quên mang qυầи ɭóŧ nên lộ hàng.

Hai chân dài trắng nõn cứ lượn lờ trước mặt Cố Yến Trì, chưa kể, lại còn trước mặt Cố Yến Trì lấy qυầи ɭóŧ ra, rồi cúi người mặc vào.

Cũng không phải lần đầu tiên nhìn Chu Kiều mặc qυầи ɭóŧ, nhưng Cố Yến Trì cứ thấy khó thở, máu toàn thân dồn xuống phía dưới, trong đầu còn bất chợt hiện lên những hình ảnh trong video đã xem trước đó.

Đang miên man suy nghĩ, Chu Kiều cầm máy sấy tóc đi tới.

"Anh Cố, anh có thể sấy tóc giúp em không?" Chu Kiều hơi ngẩng cằm, lộ ra chiếc cổ trắng nõn thon dài, yết hầu chuyển động, tràn đầy vẻ quyến rũ, nhưng lại mang một khuôn mặt ngây thơ, ngoan ngoãn.

Cố Yến Trì cảm thấy, anh tiêu rồi!

Tên nhóc này không giải phóng phong ấn thì thôi, một khi giải phóng phong ấn, đúng là biến thành yêu tinh hại người!

Cố Yến Trì thật ra hơi lãnh cảm, không có ham muốn nào với cả nam lẫn nữ, cho dù sức chịu đựng có tốt đến đâu, cởi hết quần áo lượn lờ trước mặt anh cũng có thể làm như không thấy, vậy mà không chỉ một lần lại thua trong tay Chu Kiều!

Nhưng đối phương chỉ nhờ anh sấy tóc giúp thôi mà.

Cố Yến Trì hít sâu một hơi mới kiềm chế được ham muốn trong người, đưa tay nhận lấy máy sấy tóc: "Được."

Ánh mắt Chu Kiều sáng ngời, cười như yêu tinh vừa trộm được sao trời, khiến Cố Yến Trì hoa mắt, đợi đến khi hoàn hồn, anh đã bị Chu Kiều đẩy ngồi xuống sô pha, còn đối phương, đang ngồi đối diện trên đùi anh.

"Cảm ơn anh Cố." Chu Kiều như không thấy vẻ khác thường của Cố Yến Trì, cười nói: "Khi sấy nhớ ấn tóc trên đỉnh đầu xuống, nếu không sẽ dựng lên."