Cố Yến Trì đang nói chuyện với Tống Lương , không chú ý đến bên này, Chu Kiều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng lại dâng lên nỗi thất vọng, sự mâu thuẫn này khiến chính cậu cũng thấy chán ghét bản thân.
"Bên Lệ Thành có rất nhiều địa điểm du lịch, dù sao cảnh quay của chúng ta cũng không nhiều, quay xong vừa hay có thể đi chơi một vòng, đến khi về thì chắc cũng gần khai giảng rồi."
Trần Cương cúi đầu xem giới thiệu địa điểm du lịch, không phát hiện ra điều gì khác thường ở Chu Kiều, đợi một lúc không thấy cậu trả lời, ngẩng đầu lên thấy Chu Kiều đang nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó, liền nhìn theo.
"Ê, kia chẳng phải là..."
Trần Cương chưa nói xong, đã bị Chu Kiều quay đầu lại giật lấy cuốn sách du lịch trên tay.
"Trông cũng được đấy." Chu Kiều lật lật vài trang, không chú ý xem kỹ: "Được, vậy quay xong chúng ta sẽ đến những địa điểm này xem thử."
Trần Cương đã nhận ra Cố Yến Trì, tuy chỉ gặp một lần ở đồn cảnh sát, nhưng ấn tượng rất sâu sắc, huống hồ đó là Cố Yến Trì.
Tổng giám đốc tập đoàn Cố thị, khách mời quen thuộc của các tạp chí tài chính, tuy Trần Cương không xem, nhưng ba cậu ấy thích xem, hơn nữa còn không ít lần chỉ vào Cố Yến Trì trên tạp chí mà chê bai con trai mình.
Mặc dù Trần Cương đã nhận ra, nhưng nhìn phản ứng của Chu Kiều vẫn thức thời chuyển chủ đề: "Nghe nói làng cổ bên đó rất đặc sắc, tôi chưa từng đến đó."
"Vậy đến lúc đó chúng ta sẽ đến đó trước." Chu Kiều nói.
Hai người chụm đầu đánh dấu các địa điểm, không phát hiện ra Cố Yến Trì đã quay đầu lại, nhìn thấy Chu Kiều, ánh mắt anh nhìn cậu trìu mến, rồi đứng dậy đi tới.
Một bóng râm đổ xuống trước mặt.
Chu Kiều và Trần Cương ngẩng đầu lên, thấy Cố Yến Trì đang đứng trước mặt, đều sững sờ.
Nhưng khác với sự ngạc nhiên thuần túy của Trần Cương, khoảnh khắc nhìn thấy Cố Yến Trì, Chu Kiều không có biểu hiện gì trên mặt, nhưng lại theo bản năng nắm chặt cuốn sách du lịch trong tay.
"Kiều Kiều." Cố Yến Trì cúi đầu nhìn Chu Kiều, ánh mắt vẫn dịu dàng như trước.
Chu Kiều đứng dậy, nhìn Cố Yến Trì, mấp máy môi, nói ra hai chữ "Chú Cố" vốn rất dễ gọi, lại không sao gọi ra được.
Cố Yến Trì nhìn thấy phản ứng của cậu, mỉm cười: "Đi Lệ Thành à?"
Tuy là hỏi, nhưng giọng điệu rõ ràng là đã biết từ trước.
Chu Kiều không ngạc nhiên, dù sao Cố Yến Trì và Phó Lâm Phỉ là bạn trí cốt, biết cũng không có gì lạ.
Thấy Chu Kiều vẫn không nói gì, Cố Yến Trì thở dài, vỗ vai cậu: "Cố lên."
"Cảm ơn." Chu Kiều cứng nhắc đáp lại.
Cố Yến Trì nghe vậy sững người: "Không có gì." Ngập ngừng một lúc, nói: "Chú và trợ lý Tống cũng đến Lệ Thành công tác, tình cờ đi chung."
"Hai người chắc là ngồi khoang hạng nhất, vậy nên, dù là cùng chuyến bay, cũng không tính là đi chung." Chu Kiều mỉm cười, quay sang nhìn Trần Cương: "Nhà vệ sinh, đi không?"
Trần Cương nhìn Cố Yến Trì rồi lại nhìn Chu Kiều, hiểu ý đứng dậy, phụ họa: "Đi."
Hai người liền lách qua Cố Yến Trì, đi thẳng về phía nhà vệ sinh. Đến khi ra ngoài, vừa kịp xếp hàng kiểm tra vé.
Không thấy Cố Yến Trì và Tống Lương, chắc là đã vào rồi, Chu Kiều mím môi, kéo Trần Cương xếp hàng phía sau.
Đúng như Chu Kiều nói, Cố Yến Trì và Tống Lương đã đặt vé hạng nhất, nên không gặp nhau. Vốn còn lo lắng sẽ gặp khi xuống máy bay, nhưng không có.
Không biết Cố Yến Trì đã đi trước hay chưa xuống, dù sao đến khi Chu Kiều và Trần Cương lên taxi cũng không gặp lại anh.
"Nhìn cái gì vậy?" Trần Cương thấy Chu Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng nhìn theo, trêu chọc: "Không phải là đang tìm ‘anh Cố’ của cậu đấy chứ?"
Chu Kiều nghiêm mặt thu hồi tầm mắt: "Không phải."
"Nhưng anh Cố của cậu đối xử với cậu rất tốt mà?" Trần Cương khó hiểu nói.
"Ừ." Chu Kiều gật đầu: "Anh ấy luôn đối xử rất tốt với tôi."
Trần Cương càng không hiểu, đã đối xử tốt như vậy, sao lại lạnh lùng còn giận dỗi?
Nhưng Chu Kiều rõ ràng không có ý định giải thích, Trần Cương dù nghi ngờ cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đành nuốt lại vào trong.
Một tiếng sau, hai người mới đến khách sạn do đoàn phim sắp xếp.
Mặc dù hai người không phải diễn viên chính, nhưng nhờ quan hệ của Phó Lâm Phỉ, phòng được sắp xếp cũng không tệ, ít nhất là phòng đơn.
Chu Kiều vừa vào phòng chưa được bao lâu thì Phó Lâm Phỉ đã tìm đến.
"Lễ khai máy là vào ngày mai, hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe." Phó Lâm Phỉ quan tâm nói: "Có hồi hộp không?"
Chu Kiều lắc đầu: "Không hồi hộp."
"Không hồi hộp là tốt rồi." Phó Lâm Phỉ an ủi: "Vừa hay có thời gian, cậu đọc kỹ kịch bản, có gì không hiểu thì hỏi tôi."
"Vâng." Chu Kiều biết Phó Lâm Phỉ đặc biệt quan tâm đến cậu là vì Cố Yến Trì, nhưng cậu vẫn rất biết ơn.
Sau khi Phó Lâm Phỉ rời đi, cậu tắm rửa trước, sau đó lấy kịch bản ra đọc kỹ, phân tích và ghi chú.
Đang xem thì có tiếng gõ cửa, Chu Kiều tưởng là Trần Cương, không nghĩ nhiều liền đi mở cửa, nhưng cửa vừa mở ra, lại là Cố Yến Trì.
"Sao lại là chú?" Chu Kiều lập tức cau mày, nếu không phải chắc chắn mình và Cố Yến Trì chưa đến mức đó, với kiểu bám riết này, cậu còn tưởng anh theo đuổi mình.
Cố Yến Trì thật sự không phải cố ý, anh chỉ đến đây công tác, tình cờ cũng ở khách sạn này mà thôi. Hơn nữa, còn trùng hợp ở đối diện phòng Chu Kiều. (cho xiền cũng méo tin >.