Nghĩa trang - Thành Thiều Chửu
Mưa tí tách rơi nặng hạt.
Dáng người Chu Kiều thẳng tắp, cậu mặc bộ Tây phục đen.
Bộ Tây phục đen ôm lấy dáng người mảnh khảnh của cậu, hiển nhiên càng tôn lên dáng người cao ráo, đôi chân thon dài, trông cậu không những anh tuấn càng thêm vẻ băng thanh ngọc khiết.
Ấy vậy mà không ai biết, đây là lần hiếm hoi nhất trông cậu mỹ lệ như vậy.
Cậu im lặng nhìn tấm hình của một phụ nữ trên bia mộ, đôi mặt bà như phượng sâu thẳm, phảng phất sự điên cuồng như muốn hủy diệt tất cả. Rất lâu sau, cậu khom lưng, nghiêm trang và thành kính đặt bó hoa bách hợp trước bia mộ.
Sau đó cậu lùi lại, quay người quả quyết rời đi.
Chu Kiều vô cảm ngồi vào trong cabin xe, cậu nắm chặt vô lăng, đạp chân ga.
Chiếc điện thoại bị cậu đém ở ghế phụ bỗng vang lên, cậu bắt máy, giọng nói trầm thấp và nghiêm túc của Cố Yến Trì phát ra từ tai nghe Bluetooth.
"Em đang ở đâu?"
Chu Kiều không trả lời, cho đến khi chiếc xe lao xuống dốc cao rồi rẽ vào một góc cua, khóe môi cậu mới cong lên.
"Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi." Chu Kiều khẽ cười, giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai của Cố Yến Trì, nhưng giờ đây nụ cười trên khuôn mặt của Chu Kiều lại không hề hiện lên trong ánh mắt anh. Giọng nói ấy lại cất lên, chỉ khác bây giờ nó mang theo nỗi niềm khổ sở, nhưng vẫn mềm mại như trước: "Tôi nhớ mẹ lắm."
Cố Yến Trì bỗng nhiên im lặng.
Hồi lâu, anh khẽ gọi: "Chu Kiều." giọng Cố Yến Trì vẫn trầm thấp như trước, nhưng ngữ khí đã không còn vẻ nghiêm túc như vừa rồi: "Em đến nghĩa trang tại sao lại không báo cho anh biết?"
"Không phải anh đi công tác rồi ư?" Gương mặt Chu Kiều không cảm xúc, nói: "Báo với anh thì anh có về được không?"
Cố Yến Trì khựng lại, hơi thở nặng nề giống như bị thứ gì đó đè nặng.
Chu Kiều còn có thể tưởng tượng ra được bộ dạng anh lúc này, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt sẽ trở nên cực kỳ nghiêm túc nhưng lại không thể không đè nén sự bực bội, bèn không nhịn được mà cong khoe môi lên cười.
Không đợi Cố Yến Trì tiếp lời, cậu đã khéo léo bảo: "Yến Trì, trời đổ cơn mưa rồi!"
"Trời mưa đường trơn trượt, lái xe cẩn thận, có việc gì thì về nhà rồi hãy nói." Cố Yến Trì cuối cùng vẫn đành nhường bước, giọng điệu anh dỗ dành.
"Hình như là không được rồi." Lời của Chu Kiều đầy ẩn ý, tròng mắt lại trừng trừng khiến người ta khϊếp sợ, là kiểu điên cuồng mà từ trước đến giờ Cố Yến Trì chưa bao giờ chứng kiến.
"Thắng xe không ăn rồi." Chu Kiều rất bình tĩnh nói: "Cố Yến Trì, tôi đã lừa dối anh, tôi không phải là một đứa nhỏ ngoan, từ trước đến nay đều không phải. Tôi chỉ là sợ anh không cần tôi, cũng giống như bọn họ chán ghét tôi."
"Chu Kiều! em đang muốn làm gì thế hả?" Cố Yến Trì bỗng cất cao giọng quát lên, giống như muốn dùng tiếng quát mạnh mẽ này trấn áp Chu Kiều nhưng lại sợ dọa đến Chu Kiều, đồng thời anh vô cùng căng thẳng: "Chỉ là thắng xe không ăn thôi mà, em hãy nghe anh nói, chạy chậm lại, đừng hoảng sợ, anh sẽ..."
"Anh là một TOP đạt tiêu chuẩn, anh tuấn hào phóng, có điều kỹ thuật hơi kém." Chu Kiều cười khẽ: "Nhưng thật sự vẫn rất cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đúng vào lúc tôi cùng đường bí lối đã thu nhận tôi, cho tôi một ngôi nhà để về không đến mức phải như con chó lang thang đầu đường xó chợ không chốn dung thân."
Cố Yến Trì không nói gì, anh vừa giữ máy vừa nổ máy xe phóng đi...
"Hôm nay tôi mặc bộ Tây phục mà hôm đó anh đã tặng cho tôi, rất sang trọng." Ánh mắt Chu Kiều nhìn đoạn đường lên xuống quanh co: "Tôi muốn cược một lần, nếu như tôi có thể sống mà dừng được xe, tôi sẽ đi tìm Chu Bác Hàng và Phương Viện báo thù..."
"Thắng xe là do em tự bày trò hả?" Cố Yến Trì đè nén tức giận nói.
"Không phải." Chu Kiều yếu ớt nhẹ nhàng cười nói: "Tôi muốn ăn mặc trịnh trọng đến cúng bái mẹ mình."
Cố Yến Trì trong lòng nghĩ thầm: có ma mới tin em!
"Em lại đến nhà họ Chu?" Cuối cùng Cố Yến Trì cũng từ những lời nói không đâu vào đâu của Chu Kiều bắt được trọng tâm: "Bọn họ lại bắt nạt em hả? Em không cần sợ, có anh đây rồi..."
"Đủ rồi Cố Yến Trì! Đừng có giả vờ nữa đi!" Ham răng Chu Kiều run lên bần bật vì run sợ: "Phương Viện là chị họ của anh, Chu Cẩn Mộc lại là cháu họ của anh, anh và bọn họ mới là người một nhà!"
"Chu Kiều!" Cố Yến Trì cắn răng nghiến lợi: "Em tốt nhất nên ngoan ngoãn cho tôi, nếu em dám làm bừa, tôi sẽ nhốt em lại, mãi mãi đừng mơ có thể bước ra khỏi nhà nửa bước!"
Nghe thấy giọng điệu uy hϊếp giận điên người của Cố Yến Trì, nụ cười trên môi của Chu Kiều bỗng trở nên càn quấy hơn, nhưng đôi mắt cậu lại chứa đầy nước mắt.
Những người đó nói rất đúng, cậu thật sự là một thằng điên.
Rõ ràng là không muốn sống nữa rồi, mà khi nghe thấy giọng nói của Cố Yến Trì lại bắt đầu không muốn chết nữa.
Chỉ là có ý nghĩa gì đâu chứ, Cố Yến Trì lại không thật lòng yêu cậu, giữa hai người bọn họ không tồn tại tình yêu, chẳng qua là tôi tình nguyện cậu nguyện ý, mối quan hệ bao nuôi mà thôi.
Có gì mà đáng phải lưu luyến cơ chứ?
Cậu muốn nói: Cố Yến Trì, tôi mệt rồi, sống chẳng có ý nghĩa gì cả, cứ vậy đi nhé. Nhưng cậu lại không nói nên lời.
Sáu năm, dù là ngụy trang hay là thật sự có tình cảm cũng được, cậu đã sớm quen với việc nghe theo lời nói của Cố Yến Trì, gần như là cậu cũng không ý thức được, bản thân cậu đã từ từ giảm tốc độ xe lại.
Nhưng cậu lại không phanh lại được, cũng không muốn phanh lại.
Nghe thấy đầu dây bên kia Cố Yến Trì đang dùng một điện thoại khác báo cảnh sát, cầu xin giúp đỡ từ phía cảnh sát.
Anh là loại người dù trời sập xuống mặt cũng không biến sắt, mà lúc này nói chuyện cũng trở nên run rẩy.
Chu Kiều bất giác nghĩ, có lẽ, lâu ngày sinh tình, không chỉ có mình cậu có, chắc là Cố Yến Trì cũng đã có tình cảm với cậu rồi chăng?
Dù thế thì có tác dụng gì?
Mối quan hệ của hai người họ định sẵn là đối lập, cậu không có cách nào vượt qua rào cản đó.
"Hôm qua Phương Viện đến tìm tôi." Đại khái là phút giây im lặng chờ chết, trậm lặng đến mức khiến cậu dựng tóc gáy, đau đến mức khiến cậu hít thở cũng thấy khó khăn: "Chị ta nói, cậu sắp đính hôn rồi, thằng điền như tôi, căn bản là không xứng được người khác yêu thương, năm đó cậu nhận tôi về nhà, chẳng qua là gì thấy tôi điên điên khùng khùng ngốc nghếch, cho nên giống như nuôi một món đồ chơi sống thôi."
Cố Yến Trì hít thở một hơi, giọng điệu rất lạnh đến âm mấy độ: "Cậu tin?"
"Không tin." Chu Kiều cười nói: "Cho nên, nên tôi sinh tâm từ bi khai sáng cho chị ta, một con giáp thứ mười ba như chị ta, câu dẫn người đàn ông đã có chồng, là một kẻ sát nhân, lại đi nói người khác không biết liêm sỉ, cậu nói xem chị ta có buồn cười không chứ?"
"Chu Kiều..."
"Càng buồn cười hơn nữa là, đến tận bây giờ tôi mới biết, mẹ của tôi là do bọn họ hại chết, bọn họ ném tôi về quê nhà, không phải vì tôi điên vì tôi ngu, mà bởi vì chột dạ và sợ hãi, lo sợ sẽ có một ngày chân tướng được phơi bày!"
"Chu Kiều cậu bình tĩnh lại đã..."
"Tôi vẫn luôn cho là lỗi của tôi, chỉ cần tôi ngoan ngoãn, tôi vâng lời, tôi cố gắng hòa nhập với bọn họ, thì sẽ không bị chán ghét không bị ruồng bỏ, nhưng mà Cố Yến Trì nè... Tôi sai rồi!"
"Chu Kiều..."
"Mẹ của tôi là bị bọn họ ép chết đó!"
"Chu Kiều cậu bình tĩnh lại đi!"
"Dựa vào cái gì mà bọn họ có thể kế cao gối sống vô tư được như vậy chứ? Bọn họ đáng xuống địa ngục!"
Phía trước có một chiếc siêu xe màu đen sậm đang lái tới. Ngay nháy mắt thấy rõ bảng số xe, đuôi mắt Chu Kiều lóe lên tia sáng liều chết.
"Cậu đang muốn làm gì?" Cố Yến Trì vẫn luôn luôn rất điềm tĩnh, lần đầu tiên bất loạn không yên, anh hét khan cả cổ họng: "Chu Kiều nghe lời đi, đừng làm bậy!"
"Không kịp rồi." Cậu tàn nhẫn nói: "Chu Bác Hàng và Phương Viện vẫn luôn dòm ngó đến cổ phần mà mẹ tôi để lại, tôi đã hẹn bọn họ đến nơi chôn cất mẹ mình, a ha ha. Cháu ngoại trai (con của chị họ Cố Yến Trì) của cậu cũng có ở đấy."
Chu Kiều im lặng tăng mạnh ga, ánh mắt chốt chặt chăm chú nhìn chiếc xe kia, như mũi tên đoạt mệnh, dũng mãnh đâm vào.
Rầm...
Kèm theo tiếng pha chạm cực lớn giữa hai xe, là cảnh tượng cả hai chiếc xe đều lao ra khỏi con lươn bên đường cao tốc.
Khoảnh khắc sắp rơi xuống dòng sông, Chu Kiều nhìn thấy ba người nhà ngồi trong xe căn bản không phải là người nhà họ Chu, mà là người đàn ông trung niên trên khuôn mặt có một véo sẹo, kinh ngạc trừng hai mắt lớn nhìn.
Lúc này cậu mới phát hiện, không chỉ có cậu muốn dồn ba người nhà họ Chu kia vào con đường chết, đối phương cũng quyết tâm muốn lấy đi mạng sống của cậu.
Ván cược được ăn cả ngã về không của cậu, vốn dĩ là không thểđem kẻ thù cùng xuống địa ngục như ý muốn .
Lòng cậu ngập tràn thù hận không cam mãnh liệt, tuy nhiên đã không kịp nữa rồi.
Vào lúc cậu bị nước sống nhấn chìm, một cánh tay gắt gao bóp chặt cổ cậu.
Không đợi cậu kịp phản ứng lại đã bị ném ngã xuống đất.
Chuyện gì vậy? Có chỗ nào đó không đúng!
Chu Kiều mạnh mẽ mở mắt ra, đập vào mắt cậu là chân mang giày đá banh trắng nõn của Chu Cẩn Mộc.
Trong lòng của Chu Kiều hoảng hốt.
Chuyện này là sao vậy?
Không phải cậu chết rồi sao?