Alpha Vị Dâu Không Muốn Yêu Đương

Chương 14

Nguyễn Mi không để ý đến những lời bàn tán, cô càng học chăm chỉ hơn.

Buổi sáng hôm đó, lớp trưởng kiêm cán bộ môn Ngữ Văn, Chu Vạn Tễ, đi thu bài tập. Khi đến lượt học sinh ngồi trước Nguyễn Mi, cậu ta là một tên tiểu lưu manh không chăm học, gần đây vừa phân hóa thành Alpha. Mỗi ngày, cậu ta đều vênh váo tự mãn, giờ cậu còn đặt một chân lên bàn, đầy kiêu ngạo:

"Bài tập Ngữ Văn là dành cho lũ O yếu ớt thôi. Alpha chúng tôi không cần phải làm đâu!"

Chu Vạn Tễ chưa phân hóa, cố kìm nén cơn giận nói:

"Không có quy định đó, ai cũng phải làm bài tập, bất kể cậu thuộc giới tính gì."

Tên lưu manh bỗng nhiên ngồi bật dậy, giơ nắm đấm về phía Chu Vạn Tễ với tốc độ cực nhanh!

Nắm đấm của cậu ta đi một cách rất thuần thục, nhanh đến mức gió thổi bay tóc của Chu Vạn Tễ, nhưng lại dừng lại ngay trước mặt cô.

Cả lớp ồ lên kinh ngạc.

Chu Vạn Tễ toát mồ hôi lạnh, nhưng ánh mắt vẫn kiên định nhìn thẳng vào kẻ trước mặt:

"Đưa bài tập đây!"

Tên lưu manh đắc ý với màn biểu diễn vừa rồi, định nổi giận khi thấy cô gái nhỏ nhắn trước mặt không biết điều.

Bỗng nhiên, từ phía sau vang lên giọng nói trong trẻo của Nguyễn Mi:

"Không làm bài tập thì cứ nói không làm, dọa nạt người khác bằng nắm đấm thì có gì hay ho? Cậu có gan không làm bài tập, nhưng lại không dám thừa nhận sao?"

Tên lưu manh thẹn quá hóa giận, quay đầu định túm cổ áo Nguyễn Mi. Nhưng không hiểu sao, cái ghế dưới mông cậu ta lại bỗng nhiên trượt ra, làm cậu ngã nhào xuống sàn, bàn tay đập mạnh xuống nền gạch.

"Hahaha..."

Cả lớp cười ầm lên.

Tên lưu manh nằm sõng soài trên sàn, khuỷu tay đập mạnh xuống, đau đến nỗi cậu ta rêи ɾỉ không ngừng.

Nguyễn Mi bình thản đưa bài tập cho Chu Vạn Tễ:

"Bài tập của tớ đây."

Mặt của Chu Vạn Tễ hơi đỏ lên, trên khuôn mặt nghiêm nghị bỗng nở một nụ cười nhẹ. Cô nhận bài tập và vội vàng quay đi.

Tên lưu manh lồm cồm bò dậy, nghiến răng chỉ vào Nguyễn Mi:

"Mày... Mày chơi tao à? Vừa nãy có phải mày kéo ghế tao không?"

Nguyễn Mi vô tội lắc đầu, đôi mắt lấp lánh:

"Ai bảo thế, tớ đâu có động vào ghế của cậu. Tớ còn chưa phân hóa, cậu là Alpha cơ mà, chẳng lẽ ghế của mình cũng dễ bị kéo đi thế sao? Tớ nghe nói Alpha có trực giác thiên bẩm, không lẽ trực giác của cậu có vấn đề à?"

Những học sinh đứng quanh đó cười đến lăn lộn, Nguyễn Mi bây giờ đáng yêu hơn trước rất nhiều! Cô ấy nói chuyện thật buồn cười!

Tên lưu manh tức đến mức đập mạnh xuống bàn, nhưng lại chẳng biết nói gì, chỉ biết nhổ một bãi nước bọt rồi quay người ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, chiếc ghế bỗng nhiên "rắc" một tiếng, vỡ tan tành.

Nguyễn Mi không nhịn được cười, nhìn tên lưu manh lại ngã phịch xuống sàn. Cô đã ghét tên này từ lâu rồi, pheromone của cậu ta có mùi sắt gỉ, cậu ta còn không chịu tắm rửa cẩn thận, mùi mồ hôi lẫn với pheromone thật sự làm phiền đến việc học của Nguyễn Mi.

Toàn bộ tình huống này, Nguyễn Mi học được từ Phương Trĩ Thủy. Tuy nhiên, hôm nay cô mới dám thực hiện chiêu đó khi Phương Trĩ Thủy đi vệ sinh.

Nguyễn Mi theo thói quen nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Phương Trĩ Thủy đang trở về, vội cúi đầu, giả vờ chăm chỉ làm bài, không hề ngẩng đầu lên. Dù cho tên lưu manh đứng dậy chửi thẳng vào mặt cô, cô cũng không quan tâm.

Khi Phương Trĩ Thủy bước vào lớp, cả lớp lập tức trở nên im lặng. Ai cũng biết rằng "nữ thần học bá" này thích sự yên tĩnh, nên khi cô có mặt, chẳng ai dám lớn tiếng.

Cả tên lưu manh, đang mắng mỏ đến khí thế ngút trời, cũng phải câm nín ngay lập tức.

Nguyễn Mi vừa làm bài vừa thầm ngưỡng mộ. Ánh hào quang nữ chính thật tiện dụng, tự mang thêm hiệu ứng "uy danh", đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm.

Phương Trĩ Thủy liếc nhìn về phía Nguyễn Mi, bất ngờ phát hiện cái ghế của bàn trước cô đã vỡ tan tành.

Với tầm mắt tinh tường, dù ngồi khá xa, Phương Trĩ Thủy vẫn có thể nhìn thấy rõ những vết nứt. Rõ ràng là cái ghế bị ai đó đá gãy.

Dựa trên khoảng cách, rất có khả năng Nguyễn Mi đã vươn chân đá được tới đó.

Phương Trĩ Thủy khẽ nhướn mày, tỏ ra thích thú, rồi ngồi xuống chỗ của mình một cách bình thản.

Trường cấp ba này cũng như nhiều ngôi trường bình thường khác, có một ngọn đồi nhỏ phía sau, là nơi học sinh thường tới để học bài hoặc hẹn hò. Vào các buổi sáng tự học hoặc sau giờ ăn trưa, nhiều học sinh đến đây để học thuộc bài hoặc luyện tiếng Anh, cũng không ít đôi tình nhân âu yếm nhau tại đây.

Nguyễn Mi thường ngày không ra ngoài, nhưng hôm nay cô cảm thấy có chút bồn chồn, không thoải mái khi ngồi trong lớp. Sau giờ ăn trưa, cô cầm sách tiếng Anh và chạy ra phía sau ngọn đồi, định đọc một chút.

Khu rừng nhỏ sau đồi chủ yếu là những cây ngô đồng Pháp, vào tháng mười một, lá cây rơi xuống từng đợt, tạo nên một khung cảnh khá lãng mạn.

Lần thứ ba khi Nguyễn Mi gạt một chiếc lá khỏi quyển sách của mình, cô nghe thấy bên cạnh có tiếng thì thầm đầy phấn khích.

"Ôi trời... Đẹp trai quá! Tôi không thể cưỡng lại được!"

"Không hổ danh là Cố Ngạn Lâm, đúng là nam thần của trường mà! Lần bình chọn nam thần tới, tôi chắc chắn sẽ bầu cho anh ấy!"

"Hức hức, hình như anh ấy đang đi về phía này, làm sao bây giờ? Nhanh xem giúp tôi xem tóc tôi có rối không!"