Chân Hoàn thản nhiên đáp:
“Nếu ngươi muốn nghe lời thật, ta đương nhiên không mong thấy bà ta trở thành Hoàng thái hậu. Năm xưa, Ô Lạp Na Lạp thị ngang ngược trong hậu cung, hại không biết bao nhiêu người, lại luôn tìm cách nâng đỡ Tam A Ca lên ngôi. Bà ta vốn là kẻ đối địch với mẫu tử ta, ta tin rằng ngươi cũng không muốn thấy bà ta ngồi lên vị trí đó.”
“Nhưng chuyện này, suy cho cùng vẫn là do ngươi quyết định. Dù ngươi chọn thế nào, ta cũng sẽ ủng hộ.”
“Chỉ là, ta thấy ngươi vẫn chưa hạ quyết tâm. Nếu ngươi muốn, có thể nói với ta một câu, rốt cuộc điều gì khiến ngươi còn do dự?”
Chân Hoàn vốn không phải người từng trải qua những năm tháng đầy máu và nước mắt đó, nên tự nhiên cũng không mang lòng căm hận với Nghi Tu. Nếu chuyện này không liên quan trực tiếp đến nàng, nàng sẵn sàng mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Nhưng nếu đã hỏi đến ý kiến của nàng, vậy kế thừa thân phận của người khác, ít nhất nàng cũng nên nói một câu công bằng.
Hoằng Lịch cảm thấy chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm, liền mở miệng:
“Một là, trong triều Trương Đình Ngọc cùng các lão thần đã lấy lễ pháp ra thỉnh cầu sắc phong mẫu hậu làm Hoàng thái hậu. Hai là…”
Nói đến đây, hắn chợt do dự, ánh mắt nhìn về phía Thái hậu:
“Hai là, Ô Lạp Na Lạp thị là cô mẫu của Thanh Anh. Nhìn thấy cô mẫu không được ân sủng, bị người ta quên lãng nơi thâm cung đến tận cuối đời, chung quy cũng khiến người ta thương cảm. Hơn nữa, nhi tử cũng muốn tìm cho Thanh Anh một chỗ dựa.”
Tốt, tốt, tốt, hóa ra đây thật sự là chuyện của “chân ái”?
Nhưng những lời như ân sủng, bị quên lãng, đến cuối đời, rõ ràng trong lòng Hoằng Lịch không phải đang nghĩ đến Ô Lạp Na Lạp thị.
Chân Hoàn cảm thấy Hoằng Lịch là một người rất yếu đuối. Trong lòng hắn vẫn luôn vướng mắc về mẹ ruột, nhưng lại không dám để bất kỳ ai nhắc đến xuất thân thấp kém của mình. Thế nên, hắn muốn dùng một sự bù đắp gượng gạo đặt lên người Ô Lạp Na Lạp thị. Nhưng hai người đó có điểm nào giống nhau đâu chứ?
“Hoàng đế, mặc kệ quyết định thế nào cũng đều có cách nói hợp lý. Chỉ lập Thái hậu mà không an táng cùng tiên đế, chẳng khác nào đoạn tuyệt sinh tử, không bao giờ gặp lại. Hoặc ngay từ đầu, giữa họ đã không còn tình nghĩa gì mà đáng để nhắc đến. Chiếu thư phế hậu của tiên đế đã định sẵn, chỉ là nể mặt Thái hậu trước kia nên chưa nhắc đến. Nếu bây giờ lập Thái hậu, tức là đi ngược lại ý chỉ của tiên đế.
Dù sao đi nữa, chuyện lập Thái hậu cũng chỉ là việc trong hậu cung, chẳng liên quan gì đến xã tắc dân sinh. Chỉ cần tìm được lý do hợp tình hợp lý, hoàng đế muốn làm thế nào thì làm. Nếu có đại thần nào cứ khăng khăng không chịu buông, vậy chẳng lẽ triều đình này đã không còn việc gì quan trọng để lo nữa sao?
Còn nếu nói muốn tìm cho Thanh Anh một chỗ dựa, nàng ta có thể dựa vào ân sủng, có thể dựa vào con cái, cũng có thể dựa vào gia tộc. Nhưng tuyệt đối không thể là Ô Lạp Na Lạp thị — một người đã từng hãm hại vô số con nối dõi của tiên đế. Hoàng đế không lo lắng bà ta sẽ khiến hậu cung này trở thành một vũng nước đυ.c hay sao?”
“Mặc dù hoàng đế đã đưa bà đến một nơi xa tận trong vườn, nhưng nếu bà ta lấy hiếu đạo ra để ép buộc ngươi, nói rằng muốn quay về, thì ngươi làm sao có thể gánh nổi danh tiếng bất hiếu, cấm túc mẹ cả? Đến lúc đó, phiền toái sẽ vô cùng vô tận.”
Nghe đến đây, Hoằng Lịch bỗng rùng mình. Không hiểu vì sao, trước đây hắn chưa từng nghĩ đến điều này. Ô Lạp Na Lạp thị là người có thủ đoạn cao minh, lại độc ác. Nếu bà ta thật sự một lòng muốn giúp Thanh Anh, vậy liệu hắn có rơi vào cảnh giống Hoàng a mã trước kia, con nối dõi trở nên gian nan?
Trong lòng hắn, Thanh Anh quả thực có một vị trí đặc biệt, nhưng hắn cũng yêu thương các hoàng tử, công chúa của mình, đặc biệt là con của Phú Sát thị — người chính thê đã sinh cho hắn đứa con cả. Hắn đặt kỳ vọng rất cao vào đứa trẻ ấy. Mà Ô Lạp Na Lạp thị, liệu có thể cam tâm nhìn ngai vàng rơi vào tay con của người khác sao?
Hắn do dự nói:
“Xem ra, chuyện lập Hoàng thái hậu thực sự có điểm không ổn.”
Chỉ là, sâu trong lòng hắn vẫn có một góc mềm yếu, không đành lòng lại chứng kiến một nữ nhân như vậy cô độc đến chết, không nơi nương tựa.
Chân Hoàn lúc này bỗng nhiên lên tiếng:
“Kỳ thực, người thực sự bơ vơ không nơi nương tựa lại là kẻ khác.”
Hoằng Lịch khó hiểu nhìn nàng.
“Hậu cung tiên đế từng có không ít nữ nhân từng được sủng ái nhưng về sau lại bị quên lãng. Nếu Hoàng đế thực sự có lòng thương xót, chi bằng giữ lại cho họ một danh phận, ban cho họ chốn an dưỡng, khi mất đi cũng được an táng đàng hoàng. Cứ nói là ý của ai gia.”
Hoằng Lịch thực sự kinh ngạc trước lời của Chân Hoàn.
“Ngạch nương, người… người lại có thể đồng ý chuyện này…”
Chân Hoàn vỗ nhẹ lên vai hắn, giọng ôn hòa:
“Ngươi có lòng hiếu thảo, ngạch nương cũng vui mừng.”
Hoằng Lịch xúc động đến mức đứng dậy, quỳ xuống hành lễ:
“Nhi tử tạ ơn ngạch nương.” Trong giọng nói còn mang theo chút nghẹn ngào.
Chân Hoàn đỡ hắn dậy, mỉm cười:
“Được rồi, không cần khách sáo như vậy với ngạch nương.”
Hoàng đế nếu đã quyết không lập Ô Lạp Na Lạp thị làm Hoàng Thái hậu, vậy thì cứ để Thanh Anh đi hỏi bà ta một câu:
Bà ta muốn làm một Hoàng Thái hậu hữu danh vô thực, trăm năm sau vĩnh viễn cách biệt tiên đế, hay là từ bỏ hư danh ấy để an hưởng cuộc sống đầy đủ, không ai bàn tán về mình nữa rồi lặng lẽ cùng tiên đế hợp táng?
Hoằng Lịch đỡ Chân Hoàn bước ra ngoài, vừa dìu vừa đáp:
“Đêm đã khuya, Hoàng đế cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút. Chuyện gì cũng không thể giải quyết ngay lập tức, cẩn thận kẻo hao tổn thân thể.”
Trong khoảnh khắc ấy, mẫu từ tử hiếu, tưởng như không có vết nứt nào.
Chân Hoàn thầm nghĩ: Mệt chết, mau về ngủ thôi.
Hy vọng từ nay gió yên sóng lặng.
P/S: Anh em, tôi đã quay trở lại rồi đâyyyyyyy