Sau Khi Nguyên Soái Đỉnh Cấp Xuyên Thành Tra A Ăn Bám Nữ Chính

Chương 3

Xong việc, Giang Thủy Vân thấy thời gian cũng không còn sớm, cô quyết định về nhà.

Đi một vòng quanh khu, cô mở điện thoại định tìm đường tắt về. Theo hướng dẫn của bản đồ, đi qua một khúc quanh, một tiệm hoa bất ngờ hiện ra trước mặt cô.

Nghĩ đến công việc của Dịch Cẩn Bạch, Giang Thủy Vân không tự chủ mà bước đến gần tiệm hoa. Vừa đến cửa, cô đã nghe thấy tiếng quát lớn bên trong.

“Có làm được thì làm! Không làm được thì cút đi! Tôi bảo cô giao hoa, xem cô làm rơi nó thế nào kìa, giấy bọc hoa còn dính đầy bùn! Khách hàng đã phàn nàn, cô có biết không? Cô định lấy tiền đâu mà đền?!”

Qua cửa kính trong suốt, Giang Thủy Vân thấy Dịch Cẩn Bạch cúi đầu, bộ váy dài màu trắng kem mà cô mặc khi ra khỏi nhà sáng nay đã dính đầy bùn đất. Cổ chân trắng ngần của cô ấy thậm chí còn sưng đỏ và rớm máu.

“Tôi sẽ đền cho cô ấy.”

Giang Thủy Vân đẩy cửa bước vào, bảo vệ Dịch Cẩn Bạch phía sau lưng mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn chủ tiệm hoa vừa nạt nộ, "Bao nhiêu tiền?"

“8.000! Đó là 999 bông hồng, cô...”

Chủ tiệm lườm Giang Thủy Vân, khí thế của ông ta không hiểu sao lại bị cô áp đảo, chỉ có thể cố gắng giữ thể diện bằng cách vênh cổ lên.

Không đợi chủ tiệm nói hết câu, Giang Thủy Vân rút xấp tiền chưa kịp ấm trong túi ra, ném thẳng vào mặt ông ta, tiền bay tứ tung khắp cửa hàng.

"Không thiếu đâu, tự đếm đi."

Nhìn ông chủ tiệm cứng họng, Giang Thủy Vân nhẹ nhàng xoa đầu Dịch Cẩn Bạch, “Nào, để tôi cõng em về nhà.”



Dịch Cẩn Bạch rất nhẹ, đến mức Giang Thủy Vân không cần tốn chút sức lực nào cũng có thể cõng cô ấy lên.

Rời khỏi tiệm hoa, Giang Thủy Vân từ tốn bước đi trên con đường về nhà, từng bước từng bước thật vững vàng.

“Em có thể tự đi được.”

Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ sau lưng, nhưng Giang Thủy Vân vẫn không dừng lại, cô rẽ vào một tiệm thuốc.

Cẩn thận đặt Dịch Cẩn Bạch ngồi xuống ghế dài, Giang Thủy Vân đi mua thuốc.

“Loại này để bôi ngoài da, mỗi ngày bôi hai lần, sau khi bôi thì dùng tay xoa nhẹ. Nó giúp tan máu bầm và giảm đau hiệu quả. Đây là thuốc uống, mỗi ngày uống ba lần, mỗi lần một viên, sau bữa ăn. Tổng cộng là 68 đồng.”

Nhân viên bán thuốc đưa cho Giang Thủy Vân túi thuốc, cô ghi nhớ cẩn thận rồi đi thanh toán. Túi tiền vốn đã mỏng đi nay lại càng xẹp hơn một chút.

Cầm túi thuốc, Giang Thủy Vân quay lại chỗ Dịch Cẩn Bạch. Cô định cõng Dịch Cẩn Bạch lên nhưng bị cô ấy từ chối.

“Em có thể tự đi được.”

Nhìn thấy Dịch Cẩn Bạch bướng bỉnh đứng dậy và muốn bước đi, Giang Thủy Vân chỉ còn biết giơ tay ra đỡ. Quả nhiên, mới đi được vài bước, Dịch Cẩn Bạch đã loạng choạng suýt ngã.

Giang Thủy Vân vội đỡ cô ấy. Muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ im lặng xoay lưng lại, cúi xuống để Dịch Cẩn Bạch leo lên lưng mình một lần nữa.

Quãng đường từ tiệm hoa về nhà không hề ngắn. Hai người không nói với nhau lời nào, nhưng bầu không khí so với trước đó đã tốt hơn nhiều. Ít nhất, Dịch Cẩn Bạch nằm trên lưng Giang Thủy Vân đã không còn căng cứng như một tảng đá nữa.

Cuối cùng cũng đến đầu ngõ, Giang Thủy Vân phớt lờ những ánh mắt dò xét xung quanh. Ngược lại, Dịch Cẩn Bạch có chút ngượng ngùng, cúi đầu vùi mặt vào vai Giang Thủy Vân. Hơi thở yếu ớt và ấm áp của cô lướt nhẹ qua tai Giang Thủy Vân, khiến vành tai cô nhanh chóng đỏ bừng.

Đây là lần đầu tiên Giang Thủy Vân tiếp xúc gần gũi với một Omega như vậy. Mặc dù ngoài mặt cô vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trái tim trong l*иg ngực đã nhảy loạn lên như một con ngựa hoang không thể kiểm soát.

Cố hít thở sâu vài lần, Giang Thủy Vân đứng trước cổng nhà, cuối cùng cũng trấn tĩnh lại được nhịp tim của mình. Nhưng giờ lại nảy sinh vấn đề mới: cả hai tay cô đều đang cõng Dịch Cẩn Bạch, vậy ai sẽ mở cửa?

Không đợi Giang Thủy Vân điều chỉnh tư thế để mở cửa, Dịch Cẩn Bạch đã nhanh chóng vươn tay, nhích người lên một chút và mở cửa.

Hai người tiếp tục dùng cách này để mở cửa phòng. Giang Thủy Vân nhẹ nhàng đặt Dịch Cẩn Bạch xuống chiếc ghế sô pha vừa hẹp vừa cũ.

Cuối cùng cũng về đến nhà. Nhìn xuống túi thuốc trong tay, rồi nhìn cổ chân Dịch Cẩn Bạch đã sưng tím lên, Giang Thủy Vân nói: “Em ngồi đây đi, để tôi đi lấy nước rửa vết thương cho em. Đừng có di chuyển.”

Nói xong, Giang Thủy Vân cầm chiếc chậu ra ngoài sân lấy nước. Đang xả nước, cô lại không thể không tự kiểm điểm. Ở trong quân đội, cô đã quen ra lệnh cho người khác, nhưng câu nói vừa rồi liệu có hơi cứng nhắc quá không?