Tạ Vân Hạc suy nghĩ một hồi, cũng phải, trước đây còn phải đau đầu tìm cách tiếp cận vai chính, giờ thì hay rồi, ăn cùng ở cùng.
Tần Dục phía trước đang đi, bỗng đột ngột xoay người lại, tiến sát trước mặt Tạ Vân Hạc.
Tạ Vân Hạc bị khoảng cách gần đến mức đáng sợ ấy làm giật mình, vội lùi lại mấy bước.
Trong khi Tạ Vân Hạc lùi bước thì người trước mặt lại cứ tiếp tục tiến tới.
Chuyện gì thế này?
Tình cảnh giữa Tạ Vân Hạc và Tần Dục lúc này có chút kỳ lạ, kẻ ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ rằng hai người họ đang khiêu vũ với nhau, một tiến, một lùi.
Cuối cùng, Tạ Vân Hạc lùi tới sát tường, không còn chỗ để lùi nữa.
Tần Dục lại tiến sát hơn, im lặng nhìn chằm chằm vào Tạ Vân Hạc vài lần.
Sau khi xác nhận người trước mặt không hề tỏ ra chút gì kinh ngạc về dung mạo của mình, dù có nhìn gần đi nữa, trong mắt Tạ Vân Hạc chỉ có vẻ kinh ngạc chứ không có chút gì say mê, hắn còn ngoảnh đầu sang một bên.
Tần Dục rất hài lòng, gật đầu.
“Chọn một gian phòng đi. Ta thường ngày dành phần lớn thời gian tu luyện, không quá để ý đến sự vụ trong động phủ. Nếu có việc thì có thể dùng ngọc bội truyền âm liên lạc với ta. Linh điền ngươi có thể tự mình trồng trọt, ta cũng không quản. Nhưng ngươi nhất định phải chăm chỉ tu luyện. Ta thấy ngươi đã đạt tới Luyện Khí đại viên mãn, Trúc Cơ kỳ đã ở rất gần. Khi nào kỳ Trúc Cơ xong và muốn rời đi thì cứ báo với ta một tiếng.”
Tần Dục ngoài dự đoán lại rất dễ tính, dường như khác với hình tượng lạnh lùng, miệng độc trong sách.
Trong sách, ngoài việc yêu thích xem vai chính thăng cấp và khiến vạn người mê, độc giả còn thích nhất tính cách thẳng thắn của Tần Dục.
Hắn là một trong số ít nhân vật thẳng thắn, ăn ngay nói thật, thường xuyên làm cho những kẻ si mê hắn tức đến phát điên, nhưng hễ nhìn vào gương mặt hắn là họ lại trở nên si tình.
Tạ Vân Hạc đâu có biết, Tần Dục ghét nhất những người bị hấp dẫn bởi dung mạo của hắn. Mỗi lần nhìn thấy, hắn đều cảm thấy mấy người đó không bình thường chút nào.
Dung mạo xuất sắc quả thật là điều đáng mừng, nhưng nếu quá mức xuất sắc lại trở thành một nỗi phiền toái lớn.
Đến khi chuẩn bị rời đi, Tần Dục không nhịn được tò mò mà hỏi:
“Ngươi thấy ta trông có xấu lắm không?”
Người như thánh quang thế kia thì sao mà đáp đây? Mặt ngươi rực rỡ như một vùng thánh quang, ta làm sao biết xấu hay đẹp chứ.
Tạ Vân Hạc hò hét trong lòng.
Nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh trả lời: “Tần sư huynh sao lại có ảo giác đó? Tần sư huynh có dung mạo như thiên thần, tuấn mỹ phi thường.”
Sau khi nói xong, y cảm thấy bản thân cũng không tệ, dường như đã nịnh nọt được vai chính một cách khéo léo, lại thêm một bước gần hơn trở thành tiểu đệ đệ nhất của hắn.
"Đừng có lừa ta! Sắc mặt ngươi chẳng khác nào viết rõ: đây là kẻ vừa xấu vừa rình mò! Nếu thật sự tốt đẹp như vậy, cớ sao ngươi phải tránh? Còn xoay đầu đi hướng khác nữa chứ."
Đó là bởi hắn bị ánh sáng thánh khiết của Tần Dục làm cho lóa mắt, ô nhiễm ánh sáng thật sự rất nghiêm trọng, nào phải chuyện đùa.
Tạ Vân Hạc âm thầm chửi thầm trong bụng.
Nhưng đối với lời của Tần Dục, hắn chẳng thể nói được câu nào phản bác, bởi lẽ sự thật đúng là như vậy. Tạ Vân Hạc cảm thấy có chút bất mãn với khuôn mặt sáng chói của Tần Dục.
Quá chói, quá lóa.
Đến cả đôi tay của Tần Dục khi hiện ra, cũng bị bao quanh bởi một lớp ánh sáng thánh khiết, nhìn chẳng rõ nữa.
Có thể nói, ngoài việc nghe được giọng nói trong trẻo của thiếu niên Tần Dục, Tạ Vân Hạc chẳng cảm nhận được chút nào về vẻ đẹp sắc sảo kia.
Giờ thì lại thành ra bị tấn công bởi thứ ánh sáng lóa mắt.
Nói chuyện với người mang hào quang thánh khiết quả thực có phần thử thách năng lực tự kiểm soát của Tạ Vân Hạc.
Hắn phải gắng chịu đựng thôi thúc muốn tìm cái bao tải mà trùm lên bóng đèn sáng lóa này.