Tạ Vân Hạc và Khương Minh vừa đến nơi đã thấy đại điện của tông môn chật kín người.
Dù đông người, nhưng ai nấy đều tuân thủ quy củ, xếp thành hàng ngũ ngay ngắn.
Một số khác thì đứng ngoài điện, chỉ để xem náo nhiệt.
Khương Minh kéo Tạ Vân Hạc gia nhập vào hàng ngũ cuối cùng trong đại điện của tông môn.
Không lâu sau, một đạo kiếm quang từ bên ngoài đại điện bay đến và dừng lại giữa khoảng sân rộng, từ thân kiếm bước xuống một lão nhân nhỏ bé.
Lão nhân tóc bạc da hồng, vẻ ngoài trông rất hiền lành.
Ông cười mỉm thu lại kiếm nhìn nhóm đệ tử tạp dịch đang xếp hàng phía dưới rồi hài lòng cười một tiếng.
“Các vị, ta muốn chọn vài đệ tử tạp dịch để thủ hộ động phủ cho đệ tử ta, Tần Dục. Hắn sẽ đến ngay, mọi người không cần vội.”
Người này hẳn là Tiêu Dao Kiếm Tôn, sư phụ của Tần Dục, nổi tiếng là lão ngoan đồng.
Thật không thể ngờ người này lại là một đại năng Hóa Thần kỳ.
Tạ Vân Hạc đứng một góc, nhìn cảnh tượng trước mắt.
Thực ra hắn cũng có chút mong đợi muốn xem thử Tần Dục trông ra sao, có thật là tuấn mỹ phi phàm như trong sách miêu tả, đúng như hình tượng một vị thiên nhân hay không?
Trong sách còn có một đoạn miêu tả rất khoa trương rằng, lần đầu tiên nhìn thấy Tần Dục, ai cũng sẽ bị diện mạo của hắn làm cho khϊếp sợ, ít nhất phải ngẩn ngơ ngắm nhìn hắn cả phút đồng hồ.
Điều đó có đúng hay không thì Tạ Vân Hạc không biết, nhưng nếu là thật, thì lúc đối địch cũng quá có lợi đi.
Chẳng phải đây chính là một loại pháp thuật khống chế tự nhiên sao?
Tạ Vân Hạc thầm nghĩ, giống như là kỹ năng hóa đá vậy.
Không lâu sau, lại có một đạo kiếm quang khác bay đến.
Khác với đạo kiếm quang của Tiêu Dao Kiếm Tôn, đạo kiếm quang này mang theo một loại uy hϊếp vô hình.
Khi nó bay qua đầu mọi người, ai nấy đều không tự chủ mà cúi đầu thấp hơn một chút, không dám ngước mắt nhìn kẻ trên kiếm.
Kiếm quang dừng lại bên cạnh Tiêu Dao Kiếm Tôn.
Dưới ánh kiếm, một thiếu niên mặc bạch nguyệt bào lấp lánh hiện ra, mái tóc đen phần lớn được buộc gọn lên bằng dây phát quan, còn một phần thì thả tự nhiên rối tung xuống.
Hắn xoay người đứng đối diện với mọi người.
Bên cạnh Tạ Vân Hạc, Khương Minh đang nói chuyện bỗng nhiên im bặt.
Xung quanh vốn còn chút ồn ào, giờ đây bỗng chốc trở nên im lặng.
Trước mặt Tạ Vân Hạc có một vị sư huynh cao lớn che chắn, khiến hắn không thể nhìn rõ.
Tạ Vân Hạc kiễng chân, tò mò vươn dài cổ ra.
Rốt cuộc thì trông như thế nào?
Hình ảnh kia cuối cùng cũng hiện ra trước mắt hắn.
Tạ Vân Hạc kinh ngạc mở to mắt.
Trước mặt hắn, chẳng hề xuất hiện vị mỹ nhân tuyệt sắc hay người đẹp như thần tiên.
Người nọ... trên mặt lại bị che phủ bởi một tầng thánh quang???
A???
Ánh sáng trắng mờ nhạt tỏa ra, hoàn toàn che kín khuôn mặt của nhân vật chính, đồng thời chiếu sáng cả đại điện vốn hơi tối tăm, khiến nơi này trở nên rực rỡ.
Đầu óc Tạ Vân Hạc như bị đứng hình.
Hắn quay đầu nhìn quanh, thấy mọi người xung quanh đều đang ngây ngốc, như thể vừa trông thấy một vị tuyệt thế anh tuấn.
Tạ Vân Hạc: "A, đôi mắt của ta có vấn đề rồi sao?"
Hay là nói, các ngươi trong giới Tu Tiên có sở thích kỳ lạ này? Thích người có khuôn mặt sáng rực?
Giải thích một chút về thánh quang. Đối với Tạ Vân Hạc, một trạch nam quen thuộc với các thế giới giả tưởng thì khái niệm này vô cùng quen thuộc.
Thánh quang thường xuất hiện trong truyện tranh hoặc hoạt hình, khi gặp những hình ảnh, khụ khụ, không quá phù hợp, khu vực ấy sẽ biến thành một vùng sáng trống, được nhóm trạch nam gọi là “Thánh quang”.
Công dụng của nó nói trắng ra thì tương tự như hiệu ứng làm mờ, chỉ khác là hiệu ứng làm mờ là làm mờ những khối màu, còn thánh quang thì làm cho cả vùng đó biến thành trống rỗng và sáng lóa.