Tôi Cho Rằng Mình Là Vạn Người Ghét

Chương 1

Ánh nắng buổi chiều không tệ lắm, tâm trạng của Dư Mạc hôm nay cũng khá tốt. Sau khi uống thuốc, cậu mới cầm cuốn sách mà ban nãy người hộ lý mới nhét vào tay cậu lên.

Người hộ lý kể rằng hôm qua dẫn em gái đi mua sách, tình cờ lật trúng trang sách có nhân vật trùng tên với cậu, cảm thấy thú vị nên đã mua tặng cậu. Hộ lý mới đến này trẻ trung, nhiệt tình với nói hơi nhiều. Quan trọng hơn, từ lúc đến làm việc với Dư Mạc, hộ lý này thường tặng những món quà kỳ lạ, nghĩ rằng có thể làm cậu vui.

Dư Mạc thấy hơi khó hiểu, nhưng cậu cũng không từ chối ý tốt đơn thuần ấy.

Vì đã rất lâu rồi cậu không tiếp xúc với người ngoài, chứ đừng nói đến việc tiếp nhận sự nhiệt tình và lòng tốt như vậy.

Bìa cuốn tiểu thuyết chẳng nói lên điều gì, nhưng Dư Mạc lật vài trang, chỉ định đọc để gϊếŧ thời gian. Vừa đọc được một chút, cậu nhận ra nhân vật cùng tên với mình không phải là nhân vật chính. Đọc thêm một chút nữa thì phát hiện, nhân vật "Dư Mạc" trong sách chỉ là một pháo hôi mà thôi.

Nhân vật "Dư Mạc" trong truyện rất đen tối, ích kỷ, chẳng hoà hợp với ai, rõ ràng là một vai không được yêu thích. Dù không đến mức là phản diện độc ác nhưng nhiều tình tiết được thúc đẩy nhờ vai trò làm nền của cậu ta, phải rất lâu sau cậu ta mới biến mất khỏi truyện.

Dư Mạc nghĩ đúng là một kẻ pháo hôi điển hình. Nhưng không thể phủ nhận, nhân vật "Dư Mạc" này có một vài điểm mà cậu phải ghen tỵ.

Có lẽ vì sự tò mò đó nên cậu đã tiếp tục đọc hết cuốn sách.

Đến khi đọc đến đoạn nhân vật "Dư Mạc" cuối cùng cũng rời khỏi giới giải trí, Dư Mạc bỗng nhớ lại điều gì đó, cậu vô thức ngẩn người.

Hoá ra, dù là trong sách hay ngoài đời, Dư Mạc đều phải rời khỏi giới giải trí.

Cậu bắt đầu hoài nghi, liệu cuốn sách này có phải do một antifan quen biết cậu nhưng không thích cậu viết ra, cố ý để chọc vào nỗi đau của cậu không. Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ bâng quơ của cậu mà thôi.

Không rõ là cảm giác gì, Dư Mạc lên mạng tìm kiếm cuốn sách đó, thấy rất nhiều cuộc thảo luận về nó, có vẻ như độ nổi tiếng của cuốn sách này cũng không hề thấp.

Cũng phải thôi, đã được xuất bản thành sách rồi, chắc chắn là một tiểu thuyết có lượng người đọc nhất định. Dù Dư Mạc không thể hiểu được diễn biến tình cảm trong sách nhưng có lẽ độc giả thích cái kiểu hỗn loạn như thế, kiểu mà nhiều người bình luận gọi là "kí©ɧ ŧɧí©ɧ kiểu tu la tràng."

Điều khiến Dư Mạc bất ngờ nhất là cậu còn tìm thấy một vài bình luận nhắc đến cậu. Có lẽ là fan cũ còn nhớ đến cậu, họ nói cái tên trong sách khiến họ nhớ đến một idol đã rời khỏi giới giải trí vài năm trước, lời lẽ đầy sự tiếc nuối và thương cảm.

Mấy năm trôi qua, giới giải trí đã trải qua bao lần thay đổi, một idol vô danh tiểu tốt như cậu, dù từng có chút chói sáng, cuối cùng cũng chỉ là pháo hoa ngắn ngủi, biến mất đã lâu nên chẳng còn mấy ai nhớ đến.

Có lẽ vì dòng bình luận đó quá buồn, những người không biết về cậu cũng cảm nhận được nỗi buồn và lên tiếng an ủi người viết.

Dư Mạc khẽ cười, nhưng nụ cười chỉ tồn tại một lúc, rồi môi cậu lại trùng xuống.

Cậu dừng tay trên bàn phím, ngón tay khẽ động, nhưng cuối cùng chẳng viết gì, chỉ lặng lẽ di chuột tắt trang web đi.

Vì đã nhìn màn hình quá lâu, khi tắt máy, Dư Mạc cảm thấy hơi mệt. Cơ thể cậu bây giờ không được khỏe, chỉ cần làm một chút gì đó cũng dễ thấy mệt mỏi và khó chịu. Đôi lúc cậu tự hỏi, cậu còn sống lay lắt với cái thân xác này được bao lâu nữa đây?

Không phải là tự giễu, mà cậu đã chấp nhận thực tế và đang nhàm chán nghĩ về điều đó.

Không thể cố gắng thêm nữa, Dư Mạc đi ngủ. Trong cơn mơ màng, cậu mơ hồ nghe thấy một giọng nói bên tai: "Thích không? Vậy tôi sẽ tặng cuộc đời này cho cậu nhé."

Rồi Dư Mạc cảm thấy như bị ai đó kéo mạnh, cậu bắt đầu chìm xuống không ngừng.