Nhưng không hiểu vì sao.
Họ không thể dừng lại.
Chỉ muốn tiếp tục.
May mà Bạch Nguyệt vừa mới tiêm thuốc ức chế, nếu không nàng không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra.
Sau khi băng bó xong vết thương trên cổ, Bạch Nguyệt nằm úp xuống giường.
Áo của nàng lại bị kéo lên.
Lần này kéo cao hơn, để lộ nhiều da thịt hơn.
Khi ngón tay của Điềm Họa Thủy chạm vào làn da của Bạch Nguyệt, cô mới hiểu rõ câu “da mịn như sữa” là thế nào.
Chỉ cần chạm nhẹ là đỏ lên ngay.
Sau khi thoa thuốc cẩn thận, Điềm Họa Thủy trở lại giường mình, nói: “Ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong, cô tắt đèn và xoay lưng lại, để lại chút không gian riêng cho Bạch Nguyệt.
Nghe thấy tiếng Bạch Nguyệt nằm xuống, Điềm Họa Thủy lén xoa tai mình, rồi chìm vào giấc ngủ.
Giữa đêm, Điềm Họa Thủy nghe thấy tiếng động khe khẽ.
Cô không mở mắt, chỉ nằm yên lặng lắng nghe xem Bạch Nguyệt định làm gì.
Bạch Nguyệt bước xuống giường, tiến đến bên giường của cô, rồi lại có thêm những tiếng động khe khẽ nữa.
Sau đó, Bạch Nguyệt trở về giường của mình, rồi ngủ thϊếp đi.
Sáng hôm sau, Điềm Họa Thủy ngồi trên giường, nhìn thấy đôi giày của mình ở cạnh giường của Bạch Nguyệt.
Khi cô bước chân trần đến giường của Bạch Nguyệt, nàng liền tỉnh dậy.
Hai người nhìn nhau, Bạch Nguyệt mỉm cười với cô.
“Điềm Họa Thủy, buổi sáng tốt lành.”
Bạch Nguyệt cuộn tròn trong chăn, trông có vẻ vẫn còn ngái ngủ, nàng suýt chút nữa lại ngủ quên.
Chiếc chăn trượt dần xuống, để lộ bộ quần áo nhăn nhúm vì nằm ngủ.
Bộ quần áo này sao lại trông quen mắt vậy?
Điềm Họa Thủy nhìn kỹ thêm vài lần, nhận ra rằng, đây chính là quần áo của cô.
Hóa ra quần áo của Bạch Nguyệt đã rách nát và dính đầy máu.
Cô dùng điểm để mua cho nàng một bộ quần áo rất bình thường.
Bạch Nguyệt không thể ở lại mãi đây, vì vậy Điềm Họa Thủy nói với nàng: “Về đi.”
Khi tiễn Bạch Nguyệt ra ngoài, cô còn xịt cho nàng một ít thuốc khử mùi pheromone.
Mùi bạc hà trên người Bạch Nguyệt quá nồng, khiến cô có cảm giác kỳ lạ, như thể Bạch Nguyệt đột nhiên trở thành thứ thuộc về cô.
Cảm giác rất kỳ lạ.
Vì vậy, tốt nhất là không để lại chút mùi nào.
Nhưng thật không may, vừa ra khỏi cửa, cả hai đã gặp phải Kiều Sở.
“Ồ, chào buổi sáng hai người, hai người ngủ rồi à?”
Kiều Sở bất ngờ tiến đến gần Bạch Nguyệt, ngửi ngửi.
Hành động này khiến Bạch Nguyệt giật mình lùi lại, theo phản xạ muốn trốn sau lưng Điềm Họa Thủy.
“Không có mùi gì nhỉ,” Kiều Sở quan sát Điềm Họa Thủy từ trên xuống dưới, “Đừng nói với tôi là cô bị bệnh khó nói đấy nhé?”
Có lúc, Điềm Họa Thủy thực sự muốn khâu miệng Kiều Sở lại.
“Cô ấy không có.” Bạch Nguyệt thò đầu ra từ phía sau lưng Điềm Họa Thủy, lên tiếng phản bác thay cho cô.
“Được rồi, chuyện này chỉ có em biết thôi.” Kiều Sở gật đầu, rồi nghiêm túc nói: “Cô có đấu trận hôm nay không?”
“...” Điềm Họa Thủy đáp: “Có.”
“Vậy tôi sẽ đấu ngày mai, vừa hay không đυ.ng độ cô.”
Kiều Sở biết mình không thể đánh bại Điềm Họa Thủy, để giữ vững chuỗi thắng của mình, tốt nhất là tránh không gặp cô ấy.