Rất nhiều người tụ tập trước màn hình chiếu trận đấu của Bạch Nguyệt, chuẩn bị xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Trên đấu trường, đối thủ của Bạch Nguyệt đã xuất hiện.
Đó là một con báo.
Trong đấu trường, mọi sinh vật đều bình đẳng, miễn là có tư duy, đều có thể bị chọn.
Chỉ là nếu sinh vật được chọn quá yếu, sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.
Thậm chí không có cơ hội bước vào đấu trường.
Thấy đối thủ của mình là một con báo, Bạch Nguyệt siết chặt con dao nhỏ trong tay.
Con báo ấy mạnh mẽ, thông minh và cảnh giác.
Bạch Nguyệt biết rõ mình không phải là đối thủ của nó.
Nàng nhíu mày, nghiến chặt răng, mắt không rời con báo đối diện, sẵn sàng phòng thủ.
Cặp mắt thú của con báo cũng không rời khỏi Bạch Nguyệt, di chuyển qua lại, đuôi đập mạnh xuống đất phát ra tiếng vang.
Khi ánh mắt của con người và con thú chạm nhau, trận đấu lập tức bùng nổ.
Con báo dùng bốn chân đạp mạnh xuống đất, lao thẳng về phía Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt phản ứng không đủ nhanh, chỉ khi con báo gần như đã đến sát nàng, nàng mới khẽ dịch chuyển một chút.
Như dự đoán, Bạch Nguyệt bị con báo vồ ngã xuống đất.
"Á!" Lưng nàng đập xuống đất, đau đến mức phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Cổ nàng trắng ngần, yếu ớt lộ ra, con báo há rộng cái miệng đẫm máu của nó, định cắn vào cổ nàng.
Bạch Nguyệt đưa tay chống lại hàm dưới của con báo, vặn vẹo cơ thể để kháng cự.
"Cút ra, cút ra!" Nàng dùng tay cầm dao đâm vào bụng con báo.
Nhưng con báo phản ứng rất nhanh, khi thấy Bạch Nguyệt rút dao ra, nó đã cảm nhận được nguy hiểm, dùng móng vuốt mạnh hơn.
Nó không chỉ tránh được đòn tấn công của Bạch Nguyệt mà còn để lại vài vết xước trên cánh tay nàng.
“Á!”
Bạch Nguyệt ôm lấy cánh tay mình, cả người đau đớn đến mất hết sức sống, mặt trắng bệch.
Nhưng nàng vẫn cố gắng chịu đựng, lùi lại để tạo khoảng cách với con thú hung dữ.
Máu chảy qua kẽ tay, nhỏ từng giọt xuống đất, tạo thành những bông hoa máu nhỏ.
Con báo lại lao về phía Bạch Nguyệt, đè nàng xuống.
Bạch Nguyệt đá nó một cú, nhưng không đủ sức để đá bật nó ra. Nàng liền kẹp chặt chân quanh eo con báo, hai tay giữ chặt cổ nó.
Cố gắng hết sức để đẩy nó ra xa, tránh bị cắn.
Một người và một thú quấn lấy nhau, máu vẫn chảy chầm chậm, len lỏi trên cổ tay gầy guộc của Bạch Nguyệt.
Mùi máu khiến con báo càng thêm hung hãn, nó điên cuồng muốn cắn đứt cổ người trước mặt.
Muốn uống máu, ăn thịt nàng.
Con báo mạnh mẽ tấn công Bạch Nguyệt, móng vuốt của nó xé rách quần áo, để lại vài vết cào sâu hoắm trên làn da nàng.
Lớp da thịt bị lột ra, để lộ lớp cơ bên dưới.
Cuộc vật lộn mới chỉ diễn ra chưa đầy một phút mà Bạch Nguyệt đã không thể cầm cự nổi.
Con báo quá mạnh, hoàn toàn vượt ngoài sức chống đỡ của nàng.
Sức lực của nàng yếu dần, trong khi hàm răng sắc nhọn của con báo ngày càng đến gần.
Bạch Nguyệt nghiêng đầu, thì thầm: “Không, đừng mà.”
Nàng không thể chết ở đây, sao có thể chết ở đây được?
Nước mắt dâng đầy trong mắt Bạch Nguyệt, trông nàng thật đáng thương, nhưng chẳng có ai giúp được nàng.
Nàng chỉ có thể liều mạng mà thôi.
Bạch Nguyệt đột nhiên thu hết sức lực, khiến con báo không kịp phản ứng, loạng choạng về phía trước.
Nhưng bộ hàm của nó vẫn đâm thẳng vào cổ Bạch Nguyệt.