Bạo Lực Mạt Thế Nữ Xuyên Thành Phế Tài Nữ Xứng

Chương 10

"Câu này Diệp Tuyệt Bạch đã nói một lần rồi." Đường Nguyệt khoanh tay, nhìn anh ta với ánh mắt đầy châm biếm.

Mộ Phi Ly biết cô đang tức giận, đôi mày anh khẽ nhíu lại, "Đừng vô lý làm loạn." Rõ ràng không chấp nhận thái độ hiện tại của Đường Nguyệt.

Đường Nguyệt cười nhạo một tiếng, trong lòng đầy ý khinh thường "Anh là cái thá gì chứ?" Ngay sau đó, cô mạnh tay đóng sầm cửa lại, để anh ta phải chịu một vố "ăn quả bơ".

Mộ Phi Ly: "..." Vẻ mặt điển trai lạnh lùng đến mức đáng sợ. Đã như vậy, sau này cô đừng mong tìm đến anh nữa.

Anh tức giận vung tay áo rồi rời đi, còn Đường Nguyệt sau khi đóng cửa lại nhanh chóng quay lại tập trung tinh thần lực. Về phần nam chính có tức giận thế nào cũng không phải chuyện cô quan tâm.

Cả người Đường Nguyệt cảm thấy toàn thân kinh mạch đều thông suốt, vô cùng thoải mái. Lượng tinh thần lực dần dần hồi phục lại từng chút một, lần ngồi thiền này của cô kéo dài suốt một ngày một đêm. Khi cô mở mắt lần nữa, trời đã sáng.

Tinh thần lực của cô giờ còn mạnh hơn cả khi ở mạt thế, Đường Nguyệt vui sướиɠ lộ rõ trên mặt. Có tinh thần lực trong thế giới này còn hiếm lạ hơn cả việc thức tỉnh ma pháp.

Người có thể thức tỉnh ma pháp thì nhiều, nhưng trong tài liệu chỉ ghi lại rằng chỉ có ba người từng xuất hiện sở hữu tinh thần lực.

Đường Nguyệt thành thạo điều khiển tinh thần lực của mình, cảm giác lấy lại được thứ đã mất thật tuyệt vời. Đúng lúc này, bụng cô vang lên những tiếng ục ục liên hồi. Mải mê luyện tập tinh thần lực, cô giờ đã đói đến mức cảm thấy như bụng sắp dính vào lưng rồi.

May mắn là cả ngày hôm qua không có ai đến gõ cửa, còn Hải Vân thì mong cô chết đói còn hơn.

Đường Nguyệt rửa mặt chải đầu, thay bộ trang phục cổ phong màu trắng đồng nhất của môn phái, mở cửa phòng. Quả nhiên, kiến trúc ở đây cũng mang phong cách cổ xưa giống như bộ đồ trên người cô.

Đúng lúc đó, Bảo Yến từ phòng bên cạnh cũng mở cửa. Nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng kế bên, cô ta lập tức đóng cửa lại, dường như không muốn gặp Đường Nguyệt dù chỉ một giây.

Đường Nguyệt đương nhiên biết rõ mọi hành động của Bảo Yến. Khi chưa khôi phục tinh thần lực cô đã có thể phát hiện người cách mình vài dặm, huống chi giờ tinh thần lực đã phục hồi.

Không xa đó là nhà bếp, Đường Nguyệt bước chân đi về phía đó. Lúc này, trong bếp có một đệ tử của môn phái đang chuẩn bị bữa sáng.

Khi Đường Nguyệt bước vào, nam đệ tử kia đang làm sandwich. Thấy Đường Nguyệt xuất hiện, anh ta đứng sững lại một lúc lâu, ánh mắt không rời khỏi cô, tai đỏ bừng lên.

Từ trước đến nay, việc Đường Nguyệt không thức tỉnh ma pháp nhưng lại sở hữu nhan sắc tuyệt mỹ luôn là chủ đề bàn tán nhiều nhất. Thế gian này, dù thật sự có yêu tinh thì e rằng cũng không thể biến hóa thành một dung nhan đẹp hơn Đường Nguyệt.

Tuy nhiên, hôm nay khi mọi người gặp lại Đường Nguyệt, cô còn quyến rũ hơn so với trước kia. Ngay cả những vẻ đẹp như trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa trước mặt cô cũng chỉ là hư danh. Vẻ đẹp của cô không thể dùng bất kỳ tính từ nào để miêu tả.

Đường Nguyệt bước vào bếp, đi vòng quanh như thể không hề nhìn thấy người đồng môn đứng đó. Nguyên chủ vốn vì không thức tỉnh ma pháp mà luôn bị mọi người trong môn phái ức hϊếp.

Cô mở tủ lạnh, lấy ra những nguyên liệu được bảo quản bên trong. Ở mạt thế, Đường Nguyệt gần như đã thuộc lòng mọi công thức nấu ăn, dù chưa từng có cơ hội thưởng thức, nhưng cô luôn ao ước một ngày nào đó có thể được nếm thử những món ngon đó.