Mang Theo Trữ Vật Vòng Tay

Chuowg 32

Lúc này, cô đã đến ký túc xá, suốt dọc đường từ chối vô số bạn nam đến giúp, giữa những ánh mắt ngoái đầu nhìn đầy kinh ngạc, cô vui vẻ bước vào.

Bây giờ, mọi thứ đối với cô đều vô cùng mới mẻ. Dù sao thì lão tổ cô lúc nào cũng bế quan, những buổi gặp mặt đông đúc nếu không phải do người khác kính cẩn thưa đón thì cũng chẳng có gì thú vị.

Cô coi thế giới này như một lần rèn luyện, mọi thứ đều trở nên thú vị. Người phàm ở thế giới này có thể dùng trí tuệ để làm những việc mà chỉ có tu sĩ mới làm được, thật sự rất đặc biệt.

Dựa vào ký ức, cô tìm đường đến ký túc xá, vác đồ đi thẳng vào phòng.

Trước khi đi, ông nội cô dặn dò không ngừng, bảo phải hòa hợp với bạn bè và bạn cùng phòng. Diệp Thanh Uyển trầm ngâm một chút, rồi đẩy cửa bước vào: "Chào mọi người!"

Cao Tường đang cắt móng tay trong phòng, đã có bảy trên tám người đến, chỉ còn người ở giường trên của cô ấy chưa đến.

Nghĩ đến người đó, Cao Tường khẽ cười khẩy, thích Trịnh Triết đến mức có thể đi vòng quanh trường cả ngày cũng không chán. Chỉ có cô ta và Vương Xuân Mai là suốt ngày bám riết, vừa phiền phức lại khiến mọi người đều không ưa.

Khi cô ấy cắt đến móng tay cuối cùng, cánh cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, một tiếng "Chào mọi người" vang lên làm cô giật mình, cắt lẹm luôn móng tay.

Cao Tường nổi giận, ngẩng đầu lên, rồi sững người lại, cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ ập đến.

Không chỉ cô ấy, mà gần như cả phòng đều ngơ ngác nhìn cô gái đứng ở cửa.

Cô gái đó có làn da trắng như ngọc, khuôn mặt trái xoan, cổ cao thanh mảnh, mái tóc mượt mà và đôi mắt linh hoạt đầy mê hoặc.

Diệp Thanh Uyển nhìn lướt qua họ, lùi lại một bước, nhìn vào số phòng, không đi nhầm mà!

"Diệp Thanh Uyển?" Có người lên tiếng đầy nghi ngờ.

Diệp Thanh Uyển mỉm cười: "Là tôi."

Sau đó, tất cả mọi người trong phòng đều cứng đờ nhìn Diệp Thanh Uyển kéo hai bao tải gạo vào phòng, trải giường, sắp xếp tủ quần áo, tất cả diễn ra nhanh chóng, trơn tru.

"Cậu, cậu, cậu, cậu..."

"Hửm?" Diệp Thanh Uyển quay đầu lại.

"Cậu… đi phẫu thuật thẩm mỹ à?"

Diệp Thanh Uyển: "..."

Người hỏi là Trình Linh, cô này vốn không ưa nguyên chủ, đã là bạn cùng phòng từ trước, sau khi phân lớp thì cả hai lại cùng học chung lớp tự nhiên, rồi lại trở thành bạn cùng phòng. Giờ thấy cô ấy trở nên xinh đẹp như vậy, Trình Linh liền buột miệng hỏi.

Diệp Thanh Uyển đặt đồ xuống, từ từ tiến lại gần, chống hai tay lên bàn nhìn cô ta. Dù không cao hơn là mấy, nhưng lại khiến người khác cảm thấy như cô đang đứng từ trên cao nhìn xuống.

"Vậy… cậu nghĩ tôi giống người vừa phẫu thuật thẩm mỹ à?"

Cao Tường trong lòng thầm nghĩ, không giống chút nào.

Ngũ quan không thay đổi gì, chỉ là trắng hơn thôi, làm sao có thể là phẫu thuật thẩm mỹ được?

Trình Linh bối rối, lùi lại một bước. Diệp Thanh Uyển quay người, tiếp tục sắp xếp đồ đạc.

Cô nể mặt ông nội, tạm tha cho cô bạn cùng phòng ăn nói không hay lần này. Nhưng nếu có lần sau... Dù lão tổ ta tính tình tốt, cũng không phải là người để bị bắt nạt đâu!

Tại làng quê.

Lão Lý Ái Quốc ngồi xổm trước những quả dưa hấu do cháu gái trồng, khẽ ngẩn người. Không biết con bé có thích nghi được với cuộc sống ở trường không? Liệu có gây chuyện gì không đây?

"Haizz..." Ông thở dài vì lo lắng cho đứa cháu gái tinh nghịch.

"Ông... ông ơi..." Một giọng nói yếu ớt vang lên.

"Sao vậy, Tiểu Xuyên?"

"Cháu... cháu nhớ chị rồi..." Đôi mắt của Tiểu Xuyên đỏ hoe dần. Từ khi chị tỉnh dậy sau cơn bệnh, cuộc sống của cậu trở nên tươi sáng hơn nhiều. Cậu rất nhớ chị, cũng lo liệu chị trở về trường có trở lại như xưa không.