Mang Theo Trữ Vật Vòng Tay

Chương 26

Diệp Thanh Uyển từ vòng tay trữ vật lấy ra một món đồ, nhưng trong mắt người khác thì chỉ thấy cô rút từ chiếc túi vải xám xịt trên người ra một cây roi.

Hiếm khi Diệp Thanh Uyển trở nên nghiêm túc, cô vỗ ngực, phun một ngụm tinh huyết lên cây roi, sau đó mạnh mẽ vung nó về phía Trương Hoành Thư.

Ngay khi roi xuất hiện, nó đã mang theo một luồng uy lực mạnh mẽ. Dù bề ngoài trông không mấy nổi bật với màu xám xịt, nhưng Trương Hoành Thư vẫn dán chặt mắt vào nó, mấy người họ Khổng cũng cúi gằm đầu, run rẩy sợ hãi.

Khi cây roi quất xuống, Trương Hoành Thư theo bản năng muốn chạy, nhưng hắn lại không thể nhúc nhích, luồng áp lực nặng nề đang đè ép toàn thân hắn. Diệp Thanh Uyển chỉ cần vung nhẹ một cái, cây roi chạm nhẹ vào người hắn, Trương Hoành Thư ngay lập tức cảm nhận được nỗi thống khổ vô tận.

"Aaaaaa!"

Nỗi đau mà roi Đánh Thần gây ra lên thần thức hoàn toàn không giống với bất kỳ loại đau đớn thông thường nào.

"Đạo hữu—xin tha mạng—"

Mấy người đàn ông mặc đồ ngụy trang run rẩy thu mình lại, đến mức độ nào thì mới khiến Trương Hoành Thư phải cầu xin tha mạng như vậy?

Diệp Thanh Uyển lại khẽ nhíu mày, "Quả nhiên, ngươi là ma tu."

Cây roi Đánh Thần này vốn không phải là thứ cô có thể sử dụng vào lúc này, cho dù đã dùng tinh huyết cũng không đủ. Nhưng nếu kẻ bị đánh là ma tu, kẻ đã gϊếŧ vô số người, thì uy áp của roi Đánh Thần sẽ gây tổn hại trực tiếp đến thần thức của hắn.

Nhiều pháp khí truyền thừa từ thời thượng cổ có sự khắc chế tự nhiên đối với ma tu. Đây cũng là lý do vì sao dù con đường ma tu thăng tiến rất nhanh, nhưng hiếm có tu sĩ nào tình nguyện chọn đi con đường này, vì nó trái ngược với thiên đạo.

Diệp Thanh Uyển trước đây chỉ nghi ngờ, nhưng giờ thì đã xác định rõ ràng. Người này không chỉ là ma tu, mà còn đã hại vô số mạng người.

Khổng Dần đột ngột ngẩng đầu lên.

"Sao ngươi biết?!" Sắc mặt Trương Hoành Thư lập tức trở nên hung ác, hắn gồng mình chịu đựng cơn đau rồi lao thẳng về phía cô.

Diệp Thanh Uyển liền quất thêm hai roi nữa. Trương Hoành Thư chỉ kịp thốt ra một tiếng "A!" đầy thảm thiết, sau đó liền không còn chút sinh khí nào.

Cô thở phào một hơi, cất roi Đánh Thần vào lại, rồi chậm rãi bước tới trước bông sen, vươn tay ra, dùng linh lực ít ỏi còn lại trong cơ thể bao bọc lấy nó và bỏ vào chiếc vòng tay trữ vật. Sau đó, cô quay người nhìn về phía năm người mặc đồ ngụy trang.

"Đạo hữu, tôi là Khổng Dần, thuộc thế hệ thứ mười sáu của Khổng gia. Đây là ba đồng đội của tôi, chúng tôi được cử xuống đây làm nhiệm vụ theo ủy thác của một cơ quan đặc biệt thuộc quốc gia." Khổng Dần đứng dậy, cúi đầu chào đầy cung kính, ba người kia cũng theo anh cúi chào theo, động tác đồng đều, nhịp nhàng.

Diệp Thanh Uyển: "..." Mặc dù không hiểu họ đang nói gì, nhưng nghe có vẻ rất oai nha!

Khổng Dần tiếp tục nói: "Cảm ơn đạo hữu đã cứu mạng. Khổng gia chúng tôi nhất định sẽ ghi nhớ đại ân của đạo hữu!"

Diệp Thanh Uyển vốn không định cứu bọn họ, nhưng giờ họ còn sống, gϊếŧ thì có vẻ trái với nguyên tắc của cô, nhưng thả họ đi thì lại...

"Tôi, Khổng Dần, xin thề bằng tâm ma, nếu tiết lộ việc được đạo hữu cứu ngày hôm nay, sẽ phải chết thảm, vĩnh viễn không thể nhập đạo." Khổng Dần nói như thể đã nhìn thấu sự do dự của cô.

Những người trong tổ chức đặc biệt này đều coi trọng con đường tu hành. Lời thề với tâm ma không thể phá vỡ, vì để sống sót, họ thực sự đã thể hiện sự chân thành.

Diệp Thanh Uyển liếc nhìn những người còn lại. Họ cũng vội vàng thề, khiến cô yên tâm hơn.

"Các ngươi đi đi."

Khổng Dần do dự một lát, "Ân cứu mạng của đạo hữu..."