Sau đó, Diệp Thanh Uyển nhanh chóng được cứu lên, nhưng lúc đó dường như có vật gì đó rơi xuống từ người cô ấy. Khung cảnh quá hỗn loạn, không ai chú ý đến.
Ngược lại, Vương Xuân Mai đang nấp sau lùm cây lại nhìn thấy. Khi mọi người rời đi, cô chạy tới và nhặt lên. Đó chính là chiếc vòng tay đang đeo trên tay cô bây giờ.
“Nhà họ Diệp nghèo nàn thế kia, không thể nào mua nổi chiếc vòng tay đẹp như vậy,” bà Vương vô thức bĩu môi.
“Đúng vậy, nên con nghĩ có thể là Trịnh Triết đã tặng cho cô ta!” Ánh mắt Vương Xuân Mai lóe lên vẻ ghen tị.
“Mày đúng là đồ vô dụng! Sao cậu ta lại tặng cho con bé họ Diệp mà không tặng cho mày?”
Vương Xuân Mai lúng túng quay mặt đi, “Cô ta nói sau này sẽ không dính dáng đến Trịnh Triết nữa.”
“Con ngốc! Nó nói mà mày tin à? Lại đây, tao dạy mày một chiêu nữa.” Bà Vương định nói thêm thì bất ngờ chiếc vòng trên tay Vương Xuân Mai phát sáng, hai người giật mình nhìn về phía nó.
Lúc này, tại nhà họ Diệp.
Diệp Thanh Uyển đang ngồi xếp bằng trên giường, trước mặt là một chiếc bát lớn. Trên cổ tay cô có một vết cắt, máu không ngừng chảy vào bát.
Sắc mặt cô ngày càng nhợt nhạt, miệng không ngừng niệm chú, tốc độ ngày càng nhanh, trán ướt đẫm mồ hôi.
“Mẹ ơi! Con đau quá!” Vương Xuân Mai hét lên, mặt cô cũng trở nên trắng bệch, tay ôm chặt chiếc vòng tay đang nóng bỏng. Bà Vương sợ hãi lăn ra đất, miệng lẩm bẩm: “Có ma! Có ma!”
Diệp Thanh Uyển với khuôn mặt trắng bệch như hồn ma, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, máu bắn thẳng vào bát. Miệng cô biến đổi câu chú, tay khẽ đưa lên không trung và hô lớn: “Lại đây!”
Chiếc vòng trên tay Vương Xuân Mai bỗng biến thành một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào tay cô, khiến ngón tay cái đứt lìa, ngón út cũng chỉ còn một nửa. Sau đó, nó biến mất trong không khí với một tiếng “vυ't”.
“Aaaa!!!”
Đêm đó, nhà họ Vương chắc chắn không yên bình.
Diệp Thanh Uyển đưa tay ra trong hư không, bắt lấy chiếc vòng và ngay lập tức ngất lịm đi.
...
Khi Diệp Thanh Uyển mở mắt, cô vô thức siết chặt chiếc vòng trên tay, lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cô đưa tay lên, chạm vào chiếc vòng đang khẽ rung động, dường như nó đang thể hiện sự vui mừng.
Diệp Thanh Uyển mỉm cười, khuôn mặt nhợt nhạt lộ ra vài phần niềm vui thuần khiết, “Người bạn cũ, may là ngươi vẫn ở bên ta.”
Hiện tại, cô yếu đến mức một thuật triệu hồi phản phệ đơn giản cũng không thể sử dụng tốt. Cô tự hỏi liệu người họ Vương có bị thương không, dù sao cũng phải có chút tác động chứ? Diệp Thanh Uyển không chắc lắm.
Chiếc vòng đã trở về, nhưng không có linh lực nên tạm thời cô không thể mở nó ra. Cô cẩn thận cất chiếc vòng đi, rồi dọn dẹp căn phòng bừa bộn trước khi bước ra ngoài.
Hai ông cháu nhà họ Diệp đang phấn khởi đứng trong sân sau. Ông nội Diệp vui vẻ nói: “Nha đầu, nhà ta... Ủa? Sao mặt con trông tệ thế? Bị bệnh à?”
Diệp Thanh Uyển lắc đầu: “Con không ngủ ngon thôi. Ông và Tiểu Xuyên vui gì mà hớn hở thế?”
Nghe vậy, Diệp Ái Quốc lại phấn khởi hẳn lên: “Khổ qua mà mấy hôm trước hái xong lại mọc ra rồi, ớt cũng ra nhiều trái nhỏ nữa.”
“Còn đây nữa, chị ăn đi!” Diệp Tiểu Xuyên như một người lớn nhỏ, bê cả một rổ cà chua đầy ắp, đưa tới trước mặt chị.
Diệp Thanh Uyển vội vàng đón lấy. Ồ,tụ linh trận lại có tác dụng với những thứ phàm tục như này sao? Điều này cô thật sự không ngờ tới, bởi ở giới tu chân, tu sĩ nào lại phí công trồng mấy loại rau cỏ không có linh khí này chứ.
Cô cầm một quả lên, cắn một miếng. Cơ thể này bấy lâu chưa được ăn thứ gì ngon, nên giờ miệng lưỡi lại thèm thuồng hẳn, mà hương vị thì cũng không tệ.