Phù Du

Chương 31

Mưa ngoài kia dần ngớt.

Xúc tu tinh thần trong suốt dựng đứng trong mưa.

Nó vừa do dự vừa đau buồn nhìn Cốc Nghi.

Cốc Nghi lại như phát hiện ra, anh vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếc rằng nơi đó trống rỗng.

Anh không thấy được xúc tu tinh thần.

Cốc Nghi đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát đất.

Một nhánh xúc tu tinh thần bé nhỏ cũng dán lên cửa kính.

Nó lưỡng lự rất lâu, ở khoảnh khắc Cốc Nghi định quay đi, cuối cùng nó cũng viết xuống ba con số.

846.

003 không mong Cốc Nghi sẽ biết những chuyện đó.

Bởi vì như vậy đồng nghĩa với việc Cốc Nghi sẽ rời khỏi viện điều dưỡng.

Nhưng khi nó đặt mình vào góc độ của Cốc Nghi mà suy nghĩ, nhân lúc còn kịp thì hãy xốc lên tấm màn đen kia mới là lựa chọn tốt nhất.

Cốc Nghi nhìn con số đột nhiên xuất hiện, vội vàng tìm số điện thoại mấy hôm trước anh ghi lại, sốt ruột gọi cho đối phương.

Giọng nữ máy móc lạnh lùng lặp lại từng câu.

Cốc Nghi cắn chặt môi dưới.

Lặp đi lặp lại kiểm tra xem có phải sai số nào không.

Anh lại gọi.

Kết quả vẫn vậy.

Dãy số đó vốn không tồn tại.

Xúc tu tinh thần có thể xuyên qua cửa kính. Nhưng nó sợ Cốc Nghi không cần nó. Từ đầu tới cuối, bọn họ vẫn duy trì một khoảng cách an toàn.

Cốc Nghi chạm vào mặt kính lạnh lẽo cứng rắn: “003?”

“Tôi ở đây.”

Tình hình hiện giờ không cho phép Cốc Nghi phân tâm nghĩ đến chuyện khác.

“846, ở đâu?”

Sau một khoảng lặng dài, giọng nam kia lại vang lên trong đầu.

“Em hãy ra ngoài, mở cửa ra.” Trong chất giọng trầm thấp lại trộn lẫn chút cảm xúc phức tạp khó có thể phân biệt: “Nếu như em sợ thì có thể trở lại theo đường cũ.”

Cốc Nghi đẩy cửa, trông thấy bóng đêm đủ để xâm chiếm cả thế giới.

Anh ngập ngừng đứng ở cửa tròn một phút mới bước chân ra.

Bóng đêm bị ánh sáng xé tan, giống như trang giấy bị ngọn lửa liếʍ trọn, tòa nhà màu trắng đồ sộ dần hiện ra.

Nhân viên qua lại, dường như bọn họ không thấy được Cốc Nghi, vẫn vội vàng bận bịu với việc của mình.

Một nhân viên đυ.ng độ với anh, Cốc Nghi vội vàng né tránh, kết quả đối phương cứ thế đi xuyên qua anh.

Anh tròn mắt kinh ngạc nhìn cánh tay bị xuyên qua, cuối cùng chọn đi theo một người trông có vẻ có chức vụ khá cao.

Hắn mặc áo blouse trắng, trước ngực đeo một cái biển ghi tên và chức vị.

Nhà nghiên cứu cao cấp —

Phổ* Sầm Tư.

*Bản convert là Bồ Sầm Tư (蒲涔斯), có vẻ như tác giả type lộn hoặc là cố ý đổi tên. Tuy nhiên thì để thống nhất với bản edit trước tui sẽ để là Phổ Sầm Tư (浦涔斯)

“Viện nghiên cứu nhận toàn cái loại ăn hại gì đây?” Hắn chỉ vào một loạt đầu mục trên tài liệu: “Ngay cả thứ tự gen mà cũng viết sai được?”

Tài liệu bị ném vào người trợ lý đang phải nghe mắng.

Từng tờ lả tả rơi trên mặt đất.

Cốc Nghi cúi xuống nhìn, phát hiện trên đó viết rất nhiều kiến thức chuyên ngành anh không hiểu, vội vàng chạy theo nhà nghiên cứu kia.