Phù Du

Chương 20

“Cốc Nghi?”

Từ Thiện Văn đặt hòm thuốc xuống, giơ tay vung vẩy trước mặt Cốc Nghi.

“Sao tự dưng ngây ra vậy?” Từ Thiện Văn cúi xuống xem thời gian: “Chuẩn bị có một đợt sinh vật vũ trụ nữa được chuyển tới này.”

Cốc Nghi giơ tay đỡ trán: “Tôi…”

“Vẫn chưa quen à?”

“Không phải.” Cốc Nghi nhéo ấn đường, nhìn về phía con đường nhỏ uốn lượn vào sâu trong rừng, không thấy được điểm cuối: “Sao gần đây lại dồn dập thế? Cứ như là từng nhóm được chuyển tới từ nơi nào đó vậy, với cả… Đội tuần tra cũng gia tăng.”

“Nghĩ nhiều như vậy làm gì?” Từ Thiện Văn không đồng tình: “Cậu xem hết mấy video với ảnh mà viện trưởng gửi xuống rồi đúng không? Bọn mình chỉ cần chăm sóc chúng cho thật tốt, sau đó các nhân viên quản lý khác sẽ giao chúng cho chủ nhân tốt hơn để nuôi dưỡng. Trong video ấy, mấy vị chủ đó có ai mà không yêu thương tụi nó đâu.”

Cốc Nghi nhìn về phía Từ Thiện Văn, muốn nói lại thôi: “Có thể…”

Nắng ngày hè chói mắt, bờ môi Cốc Nghi ngập ngừng, con ngươi màu nâu phản chiếu nụ cười không mấy để tâm của Từ Thiện Văn.

Dừng lại, nuốt trở về những lời đã xông lên cổ họng.

Một chiếc xe xuất hiện trên con đường nhỏ, Từ Thiện Văn đi lên trước, trò chuyện với người trên xe, sau đó kí tên vào tờ đơn.

Tầm mắt Cốc Nghi xuyên qua hai người, nhìn chằm chằm vào chiếc xe vận chuyển chứa đầy quái vật nhỏ đằng sau.

“Hôm nay cậu sao thế? Mau tới kí tên đi.”

Cốc Nghi vô thức trả lời, sải bước đi tới, khoảnh khắc ngòi bút đυ.ng vào mặt giấy trắng, anh bỗng ngẩng lên: “Xin hỏi… Những quái vật có chủ nhân mới đó, thế nào rồi?”

Đối phương khẽ cau mày, hiển nhiên không muốn trả lời.

“Chuyện này không thuộc trách nhiệm của tôi.”

Cốc Nghi lúng túng “à” một tiếng, kí tên xong thì vội vàng bưng mấy chiếc l*иg chứa quái vật nhỏ.

Ngày vận chuyển sinh vật vũ trụ luôn là ngày viện điều dưỡng bận rộn nhất, rất nhiều nhân viên bị gọi tới băng bó vết thương cho chúng. Cốc Nghi cầm lọ cồn tiêu độc sững sờ, mà Từ Thiện Văn ở đối diện đã thuần thục dọn đi hai con sinh vật vũ trụ đẫm máu.

Cốc Nghi đặt lọ cồn xuống, đảo mắt nhìn phòng làm việc lớn như vậy.

Bọn họ mặc cùng một bộ đồng phục, làm cùng một chuyện.

Anh cẩn thận từng li từng tí mở cái hộp kín, ánh sáng chiếu vào bên trong, từng sinh vật với cơ thể không trọn vẹn yếu ớt kêu lên vài tiếng.

Mùi máu nồng nặc xông vào khoang mũi, ngay cả găng tay Cốc Nghi cũng không đeo, anh lặng lẽ thò tay xuống đáy hộp, lúc lấy ra thì bàn tay đã dính đầy huyết dịch màu lam lạnh buốt.

Anh tiếp tục xốc cái nắp lên, khoảnh khắc trông thấy hơn mười con sinh vật vũ trụ đang thoi thóp, đầu anh ong lên, cái lạnh thuận theo sống lưng mà lan tràn.

Trong đám quái vật này —

Có ba con đã từng được anh chăm sóc!!!

Trái tim như bị một bàn tay xé toang, ngay cả hô hấp cũng ngừng trong một thoáng.

Có khi những người khác không nhận ra, nhưng Cốc Nghi không thể không biết.