Ngay lúc Giản Mạc định thu dọn đồ đạc rời đi, phía sau cậu chợt vang lên một tiếng mèo kêu non nớt và khàn khàn: “Meo.”
Nghe là biết tiếng của mèo con.
Cậu ngoái đầu lại nhìn, quả nhiên, dưới gốc cây cách đó không xa có một chú mèo xám lông xù đang đứng.
Vẻ ngoài của chú mèo xám từa tựa giống mèo Maine Coon, thân hình cực kỳ to lớn, nhưng có vẻ khá hơi nhút nhát, chỉ biết ngồi xổm ở đó không dám lại gần.
Vừa thấy là sinh vật sống, Giản Mạc khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Rõ ràng có chuyện quái gì đâu, tự nhiên nghi thần nghi quỷ làm gì vậy trời?
“Mèo con, lại đây nào, meo...” Giản Mạc vẫy tay với chú mèo con, lại chỉ hộp pate phía trước: “Có pate này.”
Mèo con đứng dậy, ngập ngừng vài phút mới rụt rè tiến lên hai bước lại dừng, chân phải lơ lửng giữa không trung, muốn tới gần lại không dám.
Xem ra là một chú mèo con khá thận trọng đây.
Giản Mạc lùi về sau hai bước, nhường vị trí trước hộp pate cho mèo con.
Hộp pate đã mở, để lâu sẽ không còn tươi, nếu mèo con có thể ăn hết cũng tốt.
Mèo con nhìn cậu, lại nhìn hộp pate, khịt khịt mũi, nhấc chân, thăm dò bước tới.
Nó đi rất chậm, trông như thể sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Giản Mạc lùi thêm hai bước, nhường cho nó một khoảng cách đủ xa.
Lúc này, chú mèo con mới động cả bốn chân chạy tới, rảo quanh hộp pate một vòng, sau đó nhìn Giản Mạc, trước tiên cúi đầu ngửi mùi pate, sau đó mới há miệng nếm thử một miếng.
Sau khi nếm thử mùi vị, mắt mèo con sáng rực lên, dứt khoát vùi nguyên cái đầu nhỏ vào hộp pate ăn ngấu nghiến, trong cổ họng còn phát ra tiếng rừ rừ.
Không chỉ mỗi tiếng rầm rì, mà từ đôi mắt long lanh của nó cũng thấy được hiện nó đang vui vẻ tới cỡ nào.
Giản Mạc nhìn chú mèo con, thử tiến lại gần. Mèo con không chạy, thậm chí còn nhích sang bên, nhường một chỗ cho cậu.
Giản Mạc ngồi xổm xuống, xoa xoa cái đầu tròn vo của mèo con. Mèo con nghiêng đầu, hướng về phía lòng bàn tay Giản Mạc, dụi nhẹ vài cái.
Nhiệt độ cơ thể của mèo con tương đối cao, bộ lông dày cũng rất mềm mại, sờ rất đã.
Giản Mạc mỉm cười, vươn hai ngón tay gãi nhẹ cằm nó, đặng cúi đầu hỏi: “Không ghét anh, đúng không?”
Mèo con cong người ăn tiếp, trong cổ họng vẫn phát ra tiếng rừ rừ.
Giản Mạc vuốt ve nó một lượt từ đầu đến đuôi: “Thế theo anh về nhà nhé, hứa sẽ lo đủ pate cho em mà.”
Tuy không tìm được con mèo mà mình nhắm lúc trước, nhưng bé mèo này cũng không tệ. Giản Mạc càng xem càng thích, ngồi xổm một bên kiên nhẫn đợi mèo con ăn xong.
Chẳng bao lâu sau, mèo con đã ăn hết sạch pate, bắt đầu liếʍ đáy hộp.
Giản Mạc nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng nhỏ của nó, không ngờ trông nhỏ thế mà sức ăn lại khỏe quá chừng. Sau khi xác định nó đã ăn xong, Giản Mạc bế mèo con lên, lấy khăn giấy lau miệng, lại lau bốn bàn chân màu hồng phấn nhỏ nhắn cho nó.
Mèo con mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Giản Mạc, trong mắt hiện rõ sự tò mò, cổ họng tiếp tục phát ra tiếng rì rầm.
Đã lâu rồi Giản Mạc mới gặp được một chú mèo con vừa thân thiện vừa đáng yêu như vậy, cậu không kiềm được mà gãi cằm nó.
Mèo con thoải mái xoay người trong lòng Giản Mạc, hai chân sau duỗi thẳng, để lộ bụng nhỏ mềm mại, tạo điều kiện cho Giản Mạc vuốt ve mình.
Lông của mèo con vừa dài vừa mềm, Giản Mạc sờ hai lần, cuối cùng không nhịn nổi nữa, trực tiếp bế mèo con lên, vùi mặt vào bụng nó. Phần bụng mềm mại ấm áp, còn thoang thoảng mùi sữa tỏa ra từ người chú mèo.
Giản Mạc áp mặt vào bụng mèo con, lòng cảm thấy thỏa mãn vô cùng tận. Nhưng mèo con lại tỏ ra khá bối rối, vươn đệm thịt mềm mại đẩy mặt Giản Mạc: “Meo?”
Giản Mạc mỉm cười, nắm lấy hai chân trước của mèo con, không cho nó động đậy, rồi vùi mặt vào bụng mèo thêm lần nữa.
Đương lúc Giản Mạc đang chìm đắm trong bụng mèo ấm áp, từ phía sau bỗng truyền tới tiếng động lạ.