Giả ư?
Cảnh Lan cảm thấy đầu óc mình choáng váng, trong mắt hắn xuất hiện vài tia mơ hồ.
Hắn chưa bao giờ nghi ngờ hệ thống giám sát của mình, vì vậy khi nhận được đoạn video, hắn đã mặc định Sơ Bạch có liên hệ với Duy Tư.
Dù cho đối phương có giải thích thế nào, với bao nhiêu lý do hợp lý, hắn vẫn thiên về tin vào chứng cứ của mình.
Hắn thậm chí còn nghĩ rằng việc mình không truy cứu Sơ Bạch sâu hơn đã là quá mức khoan dung và yêu chiều cậu.
Kết quả là... tất cả đều là giả?
Thực sự là hắn đã hiểu lầm Sơ Bạch sao?
Trong khoảnh khắc đó, hắn bỗng nhớ lại lời Sơ Bạch gọi hắn lại trước khi rời đi.
“Cảnh Lan, anh vẫn không tin tôi.”
Trong căn phòng ấy, Sơ Bạch đứng đó, yên lặng nhìn hắn. Đôi mắt đẹp của cậu mang một nét thất vọng, nhẹ nhàng mà sâu sắc.
Lúc đó, Sơ Bạch dường như vẫn sẵn lòng giải thích cho hắn, cố gắng thuyết phục hắn, nhưng hắn không tin.
Cảnh Lan đột nhiên cảm thấy l*иg ngực đau nhói. Hắn cau chặt mày, một lúc lâu vẫn không thể hoàn hồn. Bên kia đầu dây, nhân viên kỹ thuật cuối cùng cũng đủ tinh ý giữ im lặng.
Bởi vẻ mặt của Cảnh Lan quá đáng sợ, không nghi ngờ gì nếu nói thêm một câu nữa thôi, đối phương liền có thể xé xác hắn.
Rất lâu sau, Cảnh Lan tự mình ngắt kết nối với thiết bị liên lạc.
Hắn đứng lặng trong căn phòng, rồi đột ngột bước nhanh ra ngoài, đi về phía phòng của Đồng Sanh. Bước chân hắn nặng nề và đầy sát khí.
Cùng lúc đó, ở phía Đồng Sanh, cậu ta vừa mới kiềm chế cơn giận, đang suy nghĩ kế hoạch tiếp theo thì cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra!
Chỗ bản lề không chịu nổi lực đẩy mạnh, ngay lập tức rơi ra một mảnh, chỉ còn lại một bên cánh cửa lỏng lẻo treo trên khung.
“Anh Cảnh,”
Thấy Cảnh Lan mặt mày tối sầm bước vào, Đồng Sanh giật mình, sau đó lập tức nở nụ cười dỗ ngọt, trông vừa ngoan ngoãn lại dịu dàng.
Thông thường, Cảnh Lan rất dễ bị thuyết phục bởi chiêu này, mỗi khi cậu hành xử như thế, hắn thường dịu lại ngay, dù cậu muốn gì cũng đều đáp ứng. Nhưng lần này, phương pháp trước giờ luôn hiệu nghiệm dường như hoàn toàn vô dụng.
Cảnh Lan không nói một lời, mặt mày lạnh lùng tiến tới, nắm lấy cổ áo cậu ta và tát một cái thật mạnh!
Bốp!
Cái tát nặng nề, khiến mặt Đồng Sanh sưng tấy lên ngay lập tức, một vết bầm tím xuất hiện, khóe miệng cũng bị rách, máu chảy ra.
“Anh Cảnh, anh làm gì vậy!” Cậu ta đau đớn, mặt tái nhợt, nước mắt chảy ròng ròng.
Vẻ mặt của Cảnh Lan không hề thay đổi, hắn lạnh lùng nhìn Đồng Sanh, từ từ nói: “Đoạn video đó là giả.”
“Video nào cơ?”
Đồng Sanh ngớ người, chuyện đã xảy ra quá lâu, cậu ta không nhớ ra ngay.
Cảnh Lan chỉ khẽ cười lạnh, buông tay và thả cậu ta xuống đất. “Chính đoạn video mà lúc trước em bảo tôi điều tra, đoạn giám sát cho thấy chiếc huy hiệu rơi ra từ túi áo của Sơ Bạch.”
Đồng Sanh chưa kịp hoàn hồn từ cơn đau khi bị ngã xuống đất thì đã bị lời nói của Cảnh Lan làm cho kinh ngạc, nhưng cậu phản ứng rất nhanh, ôm lấy vết thương trên mặt, bày ra vẻ mặt ấm ức, nói: "Em không biết anh đang nói gì! Đó chính là những gì em tận mắt nhìn thấy, đoạn video giả hay không em làm sao biết được."
"Em không biết?" Cảnh Lan không chút biểu cảm, hỏi lại.
"Em làm gì có khả năng chỉnh sửa đoạn giám sát, em làm sao có thể biết?" Đồng Sanh bật khóc.
Cảnh Lan không đáp lại, và Đồng Sanh tiếp tục nức nở: "Anh Cảnh, hôm nay anh sao vậy? Sao lại đột ngột đối xử với em tàn nhẫn như thế, còn đánh em? Em đã vì anh mà trở về đây, ngay cả cha em... em cũng không màng."
"Sao anh lại đối xử với em như thế này?"
"Tại sao anh lại nghi ngờ cả chuyện này nữa?"
Cậu ta vừa khóc vừa nghẹn ngào chất vấn.
Cách phản ứng này dường như đã có chút hiệu quả. Cảnh Lan dần bình tĩnh lại từ cơn bão cảm xúc. Hắn nhìn Đồng Sanh đang cuộn mình lại khóc lóc trong vẻ khổ sở, im lặng một lúc.
Phải rồi, chẳng phải người mà hắn yêu thích là A Sanh ư? Sao lại vì một chuyện nhỏ nhặt mà tổn thương em ấy chứ?
Nhưng mà...
"Em ấy cũng từng bị chúng ta oan uổng." Cảnh Lan chăm chú nhìn Đồng Sanh, nhẹ giọng nói.
Từ "em ấy" mà Cảnh Lan nhắc đến, không cần nói cũng biết là ai.
Dưới ánh mắt gần như sợ hãi của Đồng Sanh, Cảnh Lan chậm rãi cúi xuống, "Video đó là giả, không phải chỉ là một đoạn bị cắt ghép mà là hoàn toàn bịa đặt, nghĩa là chuyện đó chưa từng xảy ra."
"A Sanh, em thực sự đã nhìn thấy chứ?"
Hắn nói từng chữ một, âm thanh vang lên trong tai Đồng Sanh nhưng lại có vẻ âm u rợn người.
Tim Đồng Sanh không khỏi thắt lại, nhưng cậu ta cố gắng bình tĩnh, cứng giọng nói: "Em thực sự nhìn thấy."
"Được." Nhưng Cảnh Lan chỉ trả lời cậu bằng một từ này, rồi đứng dậy và rời khỏi phòng.
Để lại Đồng Sanh ngồi ngẩn người tại chỗ, mãi đến khi bóng dáng của Cảnh Lan hoàn toàn biến mất không biết đã bao lâu, cậu ta mới đột ngột hoàn hồn. Lúc này, cậu cảm thấy thân thể mình lạnh toát, còn trong lòng lại xuất hiện một nỗi lo lắng không thể nào yên ổn được.