Sơ Bạch bây giờ cũng đã thương tích đầy mình. Cậu dựa lưng vào tường, đầu óc liên tục hiện lên hình ảnh tên thân tín kia, dù bị chặt mất chân, bị cứa vào cổ, hắn vẫn không ngừng bò về phía cậu, cho đến khi đầu hắn rơi xuống mới thực sự kết thúc.
Không phải là giống quái vật, chúng thực sự là quái vật.
Nhưng dù Sơ Bạch đã dốc hết sức lực, cậu chỉ có thể gϊếŧ được một trong số chúng. Những tên thân tín này vốn là tinh anh trong đội ngũ của Cảnh Lan, được chọn lựa kỹ càng để giám sát cậu. Cậu không thể nào đấu lại được chúng, huống hồ chúng lại không thể chết dễ dàng.
Dựa lưng vào tường, Sơ Bạch từ từ ngồi xuống, hoàn toàn kiệt sức. Khi tia laser đỏ rực nhắm thẳng vào trán, cậu thậm chí không còn sức để tránh né.
Có lẽ, thật sự là không thể sống sót được nữa.
Khi ý nghĩ đó xuất hiện, Sơ Bạch không cảm thấy sợ hãi. Cậu nhận ra, có lẽ cậu không còn điều gì để nuối tiếc.
Chỉ mới hơn hai mươi năm cuộc đời, nhưng ngay từ khi mười ba tuổi, người ông yêu thương nhất và chú chó nhỏ của cậu đã qua đời.
Tia laser phóng ra từ họng súng, Sơ Bạch nghiêng đầu để né tránh, nhưng do đã tiêu hao quá nhiều sức lực, phản xạ của cậu không còn nhanh nhạy như trước. Ánh sáng đỏ rực xuyên qua xương tai, để lại một lỗ thủng đỏ đen chảy máu.
Nhưng vết thương đó, so với những cơn đau khắp cơ thể mà Sơ Bạch đang phải chịu, dường như chẳng đáng là gì nữa.
---
Sơ Bạch khép hờ mắt, máu từ từ chảy xuống theo hàng mi của cậu.
Những hình ảnh trong tâm trí cậu hiện lên thoáng qua.
Giờ thì cậu đã hiểu ra một chút.
Thứ mà Đồng Sanh yêu không phải là Cảnh Lan, mà là tinh vực hay thậm chí là cả thế giới này. Cậu ta muốn chiếm lấy nơi rộng lớn bao la này.
Cậu ta muốn lợi dụng Cảnh Lan để đạt được điều gì đó từ thế giới này.
Đồng Sanh mang đến đây những thứ không thuộc về tinh vực này, những thứ ngoài tầm hiểu biết của họ, vì vậy không thể phát hiện ra.
Mục đích cuối cùng của cậu ta là một thứ gì đó từ thế giới này. Nhưng, đó là gì?
Sơ Bạch không nhịn được mà ho khan hai tiếng, mỗi lần ho, ngực cậu lại rỉ ra nhiều máu hơn, cơn đau dữ dội khiến cậu chóng mặt đến choáng váng, người cậu khẽ cong lại, gần như cuộn tròn.
Đôi tay đẫm máu từ từ đưa lên vị trí trái tim. Khác với nguyên thượng tướng bị mất nửa thân người nhưng không tổn thương đến điểm chí mạng, còn chỗ này của cậu... đã...
Nhưng nếu được cứu chữa kịp thời, không phải là không thể sống sót. Tuy vậy, trong đôi mắt đẫm máu của Sơ Bạch, không có chút mong muốn nào.
Mệt quá...
Ngay khi cậu sắp nhắm mắt lại, tiếng thông báo rõ ràng vang lên xung quanh.
"0371 phi thuyền đã đến Man Địa Tinh, 0371 phi thuyền đã đến Man Địa Tinh..."
Đến rồi sao?
Ý thức mơ hồ của Sơ Bạch dường như tỉnh táo hơn đôi chút. Cậu loạng choạng bò về phía bảng điều khiển và mở cửa khoang.
Man Địa Tinh đang trong mùa đông khắc nghiệt, bên ngoài tuyết đã phủ dày, có chỗ cao đến năm, sáu mét.
Sơ Bạch đứng sững lại, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài. Trước mắt cậu là một hành tinh xa lạ, hoàn toàn khác biệt với những gì cậu từng biết. Gió và tuyết lả tả thổi vào khoang tàu, tựa như đang vẫy gọi cậu, như muốn kéo cậu đến một vùng đất tự do và an bình.
Sức lực cuối cùng trong cơ thể cậu dần trôi đi, tứ chi không còn nghe theo sự điều khiển của cậu nữa.
Đôi tay đẫm máu chậm chạp bám lên sàn đen bóng, kéo theo cơ thể tiến ra ngoài.
Càng tiến gần đến cửa, cậu càng cảm nhận được cái lạnh thấu xương, nhưng Sơ Bạch dường như không cảm nhận được điều đó. Cậu ngồi tựa vào khung cửa, khẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Đôi mắt màu bạc bị máu nhuộm đỏ, trở nên mờ đυ.c và lẫn lộn. Tuyết thỉnh thoảng rơi xuống mi mắt cậu, đọng lại thành một lớp băng mỏng.
Cậu không biết vì lạnh hay do thần kinh dần mất cảm giác, cơn đau bây giờ đã không còn rõ rệt, chỉ còn lại sự mệt mỏi đến không thể cử động.
Sơ Bạch từ từ trườn ra khỏi cửa khoang, rồi ngã nhào xuống nền tuyết lạnh. Máu nóng hổi từ cơ thể cậu thấm vào tuyết, lan rộng thành những vệt đỏ dài, uốn lượn trên nền trắng. Từng mảnh thịt nát nơi ngực cậu rỉ máu, chảy ra lác đác, nhưng rồi lại bị tuyết đóng băng giữa chừng.
Cậu nằm yên lặng, mắt hướng lên bầu trời khác hẳn với bầu trời trên Đảo Trung Tâm, bỗng dưng cảm thấy một sự thoải mái lạ thường.
Dường như cậu không còn cảm giác hối tiếc hay đau đớn quá nhiều, chỉ là số phận cậu chẳng thể nào tránh được.