Tái Sinh HE Cùng Đối Thủ Của Tra Nam

Chương 70

Sơ Bạch hít một hơi thật sâu, trong lúc tìm kiếm cơ hội, cậu ruốt cuộc cũng phát hiện ra điểm sơ hở. Ngay lập tức, cậu lao về phía sau lưng một trong hai tên thân tín, mảnh gốm không biết từ lúc nào đã nằm gọn trong tay cậu, bất ngờ cắt một đường vào gáy hắn.

Nếu hai người này bị điều khiển, chắc chắn ở đây sẽ có... một con chip?

Sơ Bạch nhìn vào vết cắt, chỉ thấy máu thịt đỏ thẫm, cậu sững người.

Không có con chip sao?

Lúc này, tên thân tín đã kịp phản ứng. Hắn rất mau nâng tay còn lại lên, bắn một viên đạn thẳng vào bụng Sơ Bạch!

"Xì——"

Sơ Bạch ôm vết thương, lùi lại vài bước, ánh mắt ngập tràn hoài nghi khi nhìn hai tên thân tín bị điều khiển.

Không có con chip ở cổ, vậy là ở đâu? Trong não? Trong tim? Nhưng việc lắp đặt những thứ này cần thời gian rất dài, nếu Cảnh Lan không tự tay làm, chắc chắn sẽ bị phát hiện chứ!

Sơ Bạch cau mày, hít sâu một hơi. Ngay khi tia laser tiếp theo bắn đến, cậu giơ tay lên.

Tia sáng đỏ lướt qua còng giữa hai tay, một tiếng "cạch" vang lên, chiếc còng rơi xuống đất.

Trong khi tránh né, Sơ Bạch xoa xoa cổ tay bị xiềng đến chảy máu. Ngay sau đó, cậu lướt nhanh vào trong một căn phòng và khóa chặt cửa lại. Cậu bắt đầu lục lọi tìm vũ khí, nhưng thời gian để phá cửa quá ngắn ngủi. Cuối cùng, cậu chỉ kịp tìm thấy một con dao và bộ giáp bảo vệ.

Nhưng cậu lại không kịp mặc bộ giáp vào.

Cầm lấy con dao có nạp năng lượng từ đá lửa, Sơ Bạch cúi thấp người, nhằm vào dưới bàn của đối phương mà tấn công. Ngay khi tên kia bắn một phát, cậu húc mạnh vào cổ tay hắn khiến viên đạn lệch hướng.

‘BÙM!’ Một cái lỗ nhỏ xuất hiện trên tường.

Khi viên đạn thứ hai bay đến, do khoảng trống hẹp tại cửa, Sơ Bạch lướt nhanh sang bên cạnh và vòng ra phía sau tên thân tín còn lại. Phát súng không kịp thu hồi đã xuyên qua ngực của hắn.

Phù...

Sơ Bạch thở gấp vài hơi, không dám nán lại. Cậu nhanh chóng lao về phía sau một tấm chắn, trong khi những tiếng "bùm bùm" liên tiếp vang lên bên tai.

Sơ Bạch cắn chặt răng, nắm chặt con dao nhỏ trong tay, lưỡi dao được gắn năng lượng từ đá lửa, phát ra nhiệt độ đủ để thiêu đốt da thịt. Chỉ cần sơ sẩy một chút, cậu có thể sẽ tự làm hại bản thân.

Trong khoảnh khắc tia laser tạm ngừng, Sơ Bạch lao ra từ bên hông. Khi nhìn thấy tên thân tín vừa bị bắn xuyên ngực nhưng vẫn hành động như không có gì, tim cậu lạnh buốt.

Hai người này dường như không cảm thấy đau đớn.

Qua một vài cuộc giao tranh, mồ hôi hòa lẫn với máu đã thấm đẫm áo của Sơ Bạch. Cả hai tên thân tín đều đã dính đòn, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu của bọn chúng.

Sơ Bạch đã thử nhiều cách nhưng vẫn không thể tìm ra điểm chí mạng của chúng. Cuối cùng, cậu liều mạng, mặc cho viên đạn ghim vào ngực mình, trong cơn đau đớn, cậu đâm thẳng con dao vào tim của tên thân tín gần nhất.

Trong khoảnh khắc, máu từ khóe miệng Sơ Bạch và máu từ ngực kẻ thù bắn tung toé ra cùng một lúc.

"Khụ... khụ khụ..."

Sơ Bạch cố nén cơn đau đang dâng trào, xoay mạnh con dao, moi ra một trái tim đỏ thẫm, đẫm máu.

Trái tim bị đâm xuyên qua, khi rơi xuống đất thì vỡ làm đôi.

Nhưng bên trong... không có con chip nào cả

Sơ Bạch không còn thời gian để bàng hoàng. Cậu nhanh chóng né đòn tấn công từ tên thân tín còn lại, lăn mình ra sau tủ chứa thực phẩm, tạm thời tránh hàng loạt tia đạn dày đặc như mưa.

Lúc này, cơn đau do bị bắn và trúng tia laser như thiêu đốt l*иg ngực Sơ Bạch. Chỉ cần hít thở thôi cũng khiến cậu đau đớn đến không thở nổi.

Dựa vào tủ chứa thực phẩm, mắt Sơ Bạch nửa nhắm nửa mở. Mồ hôi rơi xuống hàng mi, làm nhoè đio tầm nhìn. Cậu thở dốc từng hồi, ý thức dần trở nên mơ hồ, đầu óc thì nặng trĩu, mờ mịt.

Cậu gắng gượng đứng dậy, liếc nhìn về phía trước. Khi thấy tên thân tín dù bị moi tim nhưng vẫn lê lết cơ thể, tiếp tục hành động, sự kinh hoàng dâng trào trong lòng cậu không thể nào tả nổi.

Cho dù có là con chip điều khiển đi chăng nữa, cũng không thể đạt được kết quả như vậy. Tên thân tín này không phải là người máy, hoàn toàn không thể sống sót khi đã mất trái tim!

Hệt như một con quái vật.

Ngay khi suy nghĩ đó vừa lướt qua, chúng đồng loạt lao về phía Sơ Bạch từ hai hướng. Cậu nhanh chóng lăn ra khỏi tủ chứa thực phẩm, bàn tay đang nắm chặt con dao đã đẫm máu. Cậu điều chỉnh hơi thở, và một lần nữa lao vào cuộc chiến.

Cuộc chiến kéo dài một khoảng thời gian khá lâu, cho đến khi tên thân tín bị moi tim bị cắt đứt đầu và ngã gục trong vũng máu, mọi chuyển động mới hoàn toàn dừng lại.