Sơ Bạch bị giam suốt hai ngày. Trong khoảng thời gian này, cậu không thể rời khỏi phòng, mọi thứ cậu yêu cầu đều bị kiểm soát nghiêm ngặt.
Đến ngày thứ ba, Đồng Sanh tỉnh lại.
Lễ đón khách kéo dài bảy ngày bên ngoài cũng đã qua hơn một nửa. Ngoại trừ một số ít khách quý, những người còn lại đã được sắp xếp lưu trú ở khu vực ngoại vi của đảo Trung Tâm. Từ lúc này, không ai ngoài các thành viên cốt cán được phép vào trung tâm cung điện.
Sơ Bạch không rõ Đồng Sanh đã nói gì với Cảnh Lan, nhưng khi cậu gặp lại hắn, thái độ của Cảnh Lan dường như đã nhẹ nhàng hơn nhiều. Hắn nói: “A Sanh muốn gặp em một lần.”
Hắn trông có vẻ rất hài lòng, và sự mâu thuẫn ngầm với Sơ Bạch dường như đã hoàn toàn tan biến, thậm chí hắn còn chủ động muốn nắm tay cậu.
Ngay khi sắp chạm vào nhau, Sơ Bạch khẽ nhúc nhích ngón tay, né tránh.
Ánh mắt lạnh lùng của cậu nhìn thẳng vào Cảnh Lan, không chút dao động trước thái độ dịu dàng của hắn. “Đi thôi.”
Thấy vậy, Cảnh Lan cũng không nói thêm lời nào, dẫn cậu tới phòng ngủ của mình.
Vết thương của Đồng Sanh chủ yếu ở cổ, nên sau khi thiết lập khu vực trị liệu trọng tâm, cậu ta chỉ cần nằm trong khoang y tế hai ngày là gần như khỏi hẳn. Tối hôm trước, cậu ta đã được đưa đến phòng ngủ của Cảnh Lan để nghỉ ngơi.
Kể ra, trong những năm bên nhau, Sơ Bạch hiếm khi đặt chân vào phòng này, vì phần lớn thời gian, Cảnh Lan vẫn thường ở lại phòng của cậu.
Nội thất phòng ngủ được trang trí theo tông màu vàng ánh kim chủ đạo, toát lên vẻ sang trọng nhưng không kém phần khiêm tốn. Hương thơm dịu nhẹ của tuyết tùng hòa quyện cùng một mùi hương lạ lẫm, khiến mùi thơm vốn dễ chịu nay lại trở nên nặng nề và khó ngửi.
Vừa bước vào, đập vào mắt Sơ Bạch là hình ảnh Đồng Sanh nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc.
Cậu lặng lẽ nhìn, chờ đợi một cách bình thản, không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào, sẵn sàng lắng nghe lời nói từ người nằm trên giường.
Đồng Sanh khẽ ho hai tiếng, bàn tay run rẩy nắm chặt lấy thành giường, chầm chậm cố gắng ngồi dậy. Nhưng do cơ thể quá yếu, mỗi lần cậu ta nhoài người, trông như sắp ngã, khiến người khác không khỏi giật mình.
“Chậm lại.” Không ngoài dự đoán, ngay lập tức, Cảnh Lan bước tới, cẩn thận đỡ cậu ta dậy, đặt cậu ta tựa lên vai mình.
“Cảm ơn anh.” Đồng Sanh nở một nụ cười yếu ớt, đôi môi tái nhợt khiến Cảnh Lan không khỏi xót xa.