Tái Sinh HE Cùng Đối Thủ Của Tra Nam

Chương 35

Cận Văn Tu từ đầu đến cuối vẫn đứng nhìn, thái độ như thể đang xem một vở kịch. Cho đến khi đến lượt hắn phải ra sân, hắn mới từ tốn quay sang nhìn Cảnh Lan, nói với giọng đầy vẻ đùa cợt: “Hết cách rồi, nhìn không vừa mắt.”

Ngữ điệu của hắn chứa đầy vẻ giễu cợt, như thể đang nói về việc giẫm nát một con kiến bên đường chỉ vì thấy không ưa. Hắn hoàn toàn không màng đến hậu quả của lời nói, cũng chẳng xem trọng Cảnh Lan.

Cảnh Lan gần như bị hắn ta chọc tức đến mức phát điên. Đầu tiên là hành động không chút nể nang trước các vị khách, sau lại còn ra tay với Đồng Sanh. Và bây giờ, lý do lại là gì? Chỉ vì không vừa mắt mà muốn gϊếŧ Đồng Sanh? Hắn ta còn không thèm nghĩ đến việc Đồng Sanh là người của ai sao?

Cảnh Lan lạnh lùng cười khẩy, nhưng chưa kịp đáp lại, Cận Văn Tu đã bước lên một bước, nở nụ cười lạnh nhạt: “So với cậu ta, tôi thấy thú cưng khác của Cảnh Vực chủ thú vị hơn nhiều. Để người ấy ở bên ngài quả thực lãng phí.”

Thú cưng khác?

Cảnh Lan khựng lại, trong đầu bất ngờ hiện lên hình ảnh của Sơ Bạch.

Ngay lập tức, cơn giận dữ của hắn bùng nổ. Ngón tay hắn vừa động, hàng loạt tiếng nổ vang lên dồn dập!

‘Đoàng!’, ‘Đoàng đoàng đoàng!’

Trong chớp mắt, đỉnh dốc trở thành một mảnh đất cháy đen vì bị đạn và đốm lửa dội xuống. Nhưng khi làn khói tan dần, không còn thấy bất kỳ dấu vết nào.

Cận Văn Tu đã trốn thoát.

Cảnh Lan không lấy làm ngạc nhiên, vì một kẻ như hắn ta, việc bị tiêu diệt dễ dàng là điều không thể. Tuy nhiên, điều đó cũng không thể làm giảm cơn giận đang dâng trào trong lòng hắn. “Đi! Tìm hắn cho ta!”

Sau màn hỗn loạn, tất cả mọi người tản ra tìm kiếm, trong khi Cảnh Lan vẫn đứng tại chỗ hồi lâu rồi mới cùng bác sĩ rời đi.

Cùng lúc đó, ở phía xa, Sơ Bạch tựa vào khung cửa sổ, một tay nhẹ nhàng nâng gọng kính, không ngờ có thể chứng kiến được màn kịch bi hài này.

Bàn tay Sơ Bạch đang nắm gọng kính, từ từ trượt xuống, áp vào cằm. Cậu tự hỏi không biết Đồng Sanh đã làm gì để khiến Cận Văn Tu phải ra tay. Mặc dù chưa từng tiếp xúc với Cận Văn Tu, nhưng chỉ qua quan sát thoáng qua, cậu có thể thấy hắn không phải là loại người sẽ tùy tiện hành động.

Không phải vì hắn nhân từ gì, mà là do hầu hết mọi người, ai hắn cũng chẳng màng để ý đến.

Sơ Bạch dựa vào khung cửa sổ, yên lặng nhìn vào khoảng đất trống phía xa, suy nghĩ về sự việc vừa xảy ra. Đột nhiên, bóng dáng quen thuộc ấy lại xuất hiện trong tầm nhìn của cậu.

Cậu không khỏi mở to mắt ngạc nhiên.

Cậu hoàn toàn không nhận ra cách Cận Văn Tu “biến mất” và “xuất hiện” trở lại, hoàn toàn không có chút dấu vết nào.

Ngay lúc đó, Cận Văn Tu nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía cậu.