"Để em giúp anh Cảnh gọi bác sĩ nhé." Đồng Sanh vui vẻ xen vào, tự nhiên nắm lấy cổ tay của Cảnh Lan, thuần thục điều khiển thiết bị trên cổ tay hắn.
Sơ Bạch chỉ im lặng nhìn, không phản ứng.
Những người đứng xem, chờ đợi một màn kịch gay gắt, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên và có chút thất vọng khi không thấy cậu nổi giận.
Chỉ vậy thôi sao?
Dường như Cảnh Lan đã đoán được trước thái độ của Sơ Bạch, nên từ lời nói đến hành động của hắn đều rất tự nhiên, không hề gượng gạo.
"Để tôi đẩy em đi." Hắn tiến lên, ra hiệu cho Duy Tư tránh sang một bên, rồi tự mình tiếp nhận việc đẩy xe lăn của Sơ Bạch.
Thực ra, Sơ Bạch bị thương ở bụng và chưa được chữa trị đúng cách, nên việc ngồi xe lăn vốn đã là một chuyện miễn cưỡng, chưa kể đến còn bị xóc nảy liên tục.
Lúc này, máu đã bắt đầu rỉ ra nhiều hơn, không thể tiếp tục đẩy cậu đi như thế.
Duy Tư thấy vậy, lo lắng nói: “Vực Chủ, việc dùng xe lăn chỉ là tạm thời. Vết thương của Sơ Bạch rất lớn, tốt nhất là nên khiêng cậu ấy về để chữa trị.”
Cảnh Lan liếc nhìn Duy Tư, có vẻ như đang cân nhắc xem hắn là ai, đôi mày nhăn lại khó chịu.
Đồng Sanh thấy vậy, lập tức bám lấy cánh tay Cảnh Lan, phụng phịu nói: “Phía trước là hành lang treo, đi không nhanh. Hơn nữa, trên phi thuyền còn có nhiều thương binh, bây giờ chỉ đẩy một đoạn đường ngắn thôi mà…”
Nói đến đây, cậu ta ngừng lại một chút, cười gượng: “Chắc sẽ không đến mức yếu đuối vậy chứ?”
Đẩy một đoạn đường ngắn? Vị trí vết thương của Sơ Bạch khiến việc ngồi đã là quá sức, còn thương binh khác trên phi thuyền cũng sẽ được khiêng xuống chứ không phải ngồi.
Sắc mặt Duy Tư trở nên khó coi, hối hận rằng nếu biết trước, hắn đã không vội vàng đưa Sơ Bạch xuống đây.
Thà ở lại giường bệnh chờ y tá đến khiêng, còn đỡ phải chịu đựng như thế này.
Những thị vệ đi sau không ngừng quan sát, còn các tướng lĩnh theo sau thì vừa trò chuyện vừa đôi lúc liếc nhìn về phía họ.
Sơ Bạch bình thản nói: “Không sao.”
Cậu không náo loạn, mà rất nhanh chấp nhận tình huống, một cách mà người bình thường khó có thể hiểu được.
Sơ Bạch nhích người, tìm một tư thế thoải mái hơn để ngồi tựa, khi xe lăn tiếp tục bị xóc nảy, vết máu loang rộng hơn, cho đến khi họ đi vào hành lang treo.
Hành lang này được cấu trúc bằng pha lê, có thể tự động di chuyển, từ phía dưới đảo đẩy thẳng lên đến cung điện trung tâm của hòn đảo. Hành lang chỉ mở khi có tiệc chiêu đãi toàn đảo.
Khi xe lăn đi vào hành lang treo, sự xóc nảy chấm dứt, cơn đau âm ỉ cũng được giảm bớt.
Sơ Bạch nhìn ánh sáng chói chang trước mắt, mồ hôi rịn ra trên trán vì đau đớn.
Giờ thì cậu đã hiểu.
Cảnh Lan biết rõ tin nhắn của cậu, cũng biết vết thương của cậu nghiêm trọng thế nào, nhưng hắn vẫn cố tình lờ đi, chỉ để kết thúc mối quan hệ của họ vì một người mới trong vỏn vẹn vài ngày.
Sơ Bạch vốn dĩ là người rất lý trí, hoặc có thể nói, cậu không quá nhạy cảm trong chuyện tình cảm. Lúc đầu ở bên Cảnh Lan là vì món nợ ân tình, cũng vì sự kiên trì của đối phương, và vì Cảnh Lan thật lòng tốt với cậu.
Nếu không, cậu tuyệt đối sẽ không tự mình nảy sinh loại tình cảm đó.
Nhưng bây giờ, người đã kéo cậu xuống dòng nước sâu, giờ đây lại muốn rút lui.
Chẳng có chút nương tay nào.