Trung Tâm Đảo nằm trên Tinh cầu Pars, là một hòn đảo nổi trên vùng biển xanh thẳm.
Toàn bộ tinh cầu được bao quanh bởi đại dương, nơi biển cả và bầu trời chia tách rạch ròi, xung quanh là vô số đảo nổi nhỏ lẻ trên mặt biển.
Đột nhiên, bầu trời trong xanh bỗng bị che phủ bởi một bóng đen khổng lồ, đó là một chiếc phi thuyền lớn đang tiếp cận hòn đảo nổi gần Trung Tâm Đảo để chuẩn bị hạ cánh. Khi khoảng cách dần thu hẹp, mọi người bắt đầu nhìn rõ bóng dáng người đang đợi tại trạm tiếp đón.
Vực Chủ Cảnh Lan thực sự đã đến sao?
Các tướng lĩnh nhận được tin từ sớm, trong lòng không khỏi thắc mắc về việc Vực Chủ lại sủng ái người mới đến thế. Vài người trong số họ không khỏi trao nhau ánh nhìn khó chịu.
Nếu Vực Chủ đã đích thân đến, thì vị trí của Sơ Bạch trong lòng hắn vẫn vững chắc. Nếu cậu ta quay về và báo cáo những gì họ đã làm, e rằng sẽ gây phiền toái cho họ.
Lúc này, Duy Tư cũng đẩy xe lăn đưa Sơ Bạch ra ngoài.
Những vết thương chưa được chữa trị kịp thời khiến gương mặt cậu trông hơi nhợt nhạt. Dưới ánh nắng chói chang của Tinh cầu Pars, khuôn mặt cậu thêm phần hốc hác, toát lên vẻ yếu ớt.
“Thượng tướng.”
Duy Tư chào các tướng lĩnh có cấp bậc cao hơn.
Họ lờ hắn đi. Đều là những kẻ lõi đời, sau khi hiểu tình hình, họ nhanh chóng thay đổi thái độ, “Ngài Sơ Bạch, gần đây vì thiếu hụt tài nguyên y tế nên đã khiến ngài phải chịu nhiều vất vả.”
Họ vừa cung kính vừa tỏ ra quan tâm, không quên đổ lỗi cho việc “thiếu hụt tài nguyên y tế” để tránh bị Vực Chủ trách phạt.
Sau khi nói xong, họ im lặng chờ Sơ Bạch nổi giận mắng mỏ, bởi dù không gặp cậu nhiều, họ vẫn hình dung cậu là một người khó chiều và đỏng đảnh.
Nhưng chờ đợi hồi lâu, họ chỉ nhận được một câu hờ hững:
“Tôi biết rồi.”
Thượng tướng ngẩn người.
Ông nhìn lên, chỉ thấy Sơ Bạch bình thản thu lại ánh mắt, dựa vào xe lăn nhắm mắt nghỉ ngơi. Ông bỗng thấy nghẹn họng, cảm giác như vừa đấm vào một cục bông mềm không chút sức phản kháng.
Chiếc phi thuyền cuối cùng hạ xuống hòn đảo nổi nhỏ, tạo nên đám bụi mờ. Khi cầu thang hạ xuống, Duy Tư tiến lên trước, đẩy xe lăn của Sơ Bạch một cách cẩn trọng.
Các tướng lĩnh cũng rất ăn ý, chủ động nhường đường, sau đó lặng lẽ bước theo phía sau.
Ánh nắng tràn qua đầu, rọi xuống gương mặt nghiêng của chàng trai, bóng mờ của phi thuyền tạo nên những mảng sáng tối, chiếu lên hàng mi trắng nhạt, khiến đường nét gương mặt càng trở nên thần thánh.
Người ở Trung Tâm Đảo đều biết, ngài Sơ Bạch thật sự rất đẹp.
Màu tóc và đôi mắt đặc biệt của cậu không hề khiến cậu trông già cỗi hay kỳ quái, ngược lại còn khiến cậu càng thêm nổi bật.
Ban ngày, cậu trông như một vị tiên giáng thế, nhưng khi đêm xuống, cậu lại như một yêu tinh bí ẩn.
Nhưng trái ngược với vẻ ngoài của mình, hành vi của Sơ Bạch không hề đoan chính. Mỗi năm, để thỏa mãn những yêu cầu của cậu, Vực Chủ phải hy sinh vô số tiền bạc và binh lính để thu về những món đồ quý hiếm chỉ để làm cậu vui lòng.
Nhưng giờ đây, có lẽ Sơ Bạch sẽ chẳng còn được ưu ái như thế nữa.