Tái Sinh HE Cùng Đối Thủ Của Tra Nam

Chương 5

Hai tiếng sau, y tá cuối cùng cũng đến để đưa Sơ Bạch xuống phòng bệnh bên dưới nhận trị liệu bằng thiết bị, dù bây giờ đã có hơi muộn, vì chỉ còn khoảng tám tiếng nữa là đến Trung Tâm Đảo.

Khi được đưa vào phòng bệnh, Sơ Bạch cảm nhận rất rõ ánh nhìn đổ dồn vào mình từ mọi hướng.

Những ánh mắt tò mò, ác ý, và cả sự khó chịu...

Sơ Bạch không mảy may để tâm, cho đến khi y tá kéo rèm lại cho cậu và bắt đầu lắp thiết bị phục hồi nhỏ lên người cậu.

Ở đây lại xảy ra một trận tranh cãi, vì thiết bị này chỉ là loại cơ bản, thường dùng cho các vết thương ngoài da, rõ ràng không mấy hiệu quả với vết thương của Sơ Bạch.

Duy Tư cảm thấy bực mình: “Tôi nhớ là vừa tháo một thiết bị điều trị từ giường số sáu.”

“Xin lỗi, Thiếu tướng Duy Tư,” y tá bối rối đáp lại, hạ giọng: “Thiết bị đó đã được chuyển cho bệnh nhân ở giường số mười rồi ạ.”

Nghe vậy, Duy Tư hiểu ngay rằng đó là ý của Thượng tướng, hắn tức giận đến mức không biết phải nói gì.

Lúc này, Sơ Bạch cất tiếng: “Không sao.”

Bàn tay thon dài, nhợt nhạt của cậu nhẹ đặt lên thiết bị phục hồi: “Chẳng mấy chốc sẽ về đến Trung Tâm Đảo. Vết thương này có thể chữa trị ở đó.”

Giọng cậu bình thản, không một gợn sóng, và thế là mọi chuyện lắng xuống.

Duy Tư định ở lại chăm sóc cậu, nhưng Sơ Bạch nhẹ nhàng từ chối: “Chắc anh còn nhiều việc cần lo liệu. Vết thương này không có gì đáng ngại.”

Cậu tiếp tục: “Có lẽ đến trạm kế, tôi sẽ cần nhờ anh giúp.”

Có lẽ Sơ Bạch hiểu rằng nếu chỉ nói thế, Duy Tư sẽ không chịu rời đi, nên đã khéo léo đưa ra một yêu cầu, ngầm bảo hắn rằng cậu không hề gắng gượng mà thực sự không cần thiết phải có ai ở lại.

Duy Tư lặng nhìn cậu hồi lâu, ánh mắt lướt qua gương mặt bình thản của Sơ Bạch như muốn xác thực xem cậu có nói thật không. Một lúc sau, hắn để lại thông tin liên lạc trên thiết bị của Sơ Bạch:

“Nếu cần gì, hãy gọi tôi.”

Hắn dặn dò: “Đừng để ý đến những lời đồn đoán. Chẳng qua chỉ là mấy câu chuyện bâng quơ thôi. Đợi đến khi gặp Vực Chủ, mọi lời đồn sẽ tự hủy.”

Dù gì, hắn cũng không tin vào lời Thượng tướng. Dù nuôi một con chó mười năm cũng có tình cảm, huống hồ là Sơ Bạch đã ở bên Vực Chủ lâu đến vậy. Làm sao có thể ngay lập tức bỏ rơi cậu được.

Sơ Bạch chỉ khẽ gật đầu, đáp lại rất hờ hững.

Cậu đối xử với mọi người thật sự rất xa cách. Cả lời nói lẫn hành động, sự đáp lại của cậu dành cho Duy Tư luôn ít ỏi đến mức khó chịu.

Trước đây, có lẽ Duy Tư sẽ sinh lòng chán ghét, nghĩ rằng cậu quả nhiên đúng là một kẻ được Vực Chủ cưng chiều mà sinh ra kiểu cách.

Nhưng giờ đây đã khác. Tiếp xúc ngày càng nhiều giúp hắn nhận ra rằng Sơ Bạch không giống như những gì người ta đồn đại.

Sơ Bạch cứ như thế thi thoảng chợp mắt, thi thoảng lại tỉnh. Đến khi tỉnh dậy lần cuối thì trời đã về trưa.

Duy Tư tình cờ có mặt bên giường, trên gương mặt hiện rõ vẻ phấn khởi.

“Sắp về đến Trung Tâm Đảo rồi.” Duy Tư cẩn thận đỡ Sơ Bạch ngồi lên xe lăn, khoác thêm cho cậu một chiếc áo khoác dày, che kín bàn tay băng bó và thân hình mảnh mai chỉ mặc áo mỏng.

“Vực Chủ đã đến đón cậu rồi.” Duy Tư hào hứng nói, có vẻ còn vui hơn cả Sơ Bạch.

Nếu Vực Chủ đã đích thân đến, điều đó chứng tỏ Sơ Bạch vẫn còn là người hắn ta yêu thương, và Thượng tướng sẽ phải cân nhắc lại hành động của mình.