【Cảm ơn, ta rất hài lòng với công việc mới này.】
【Không cần trả tiền nhà, không cần 996*, tháng nào lương đến cũng đúng hạn, sếp lại đẹp trai, còn ít khi kiểm tra nữa chứ.】
*làm việc từ 9:00 sáng đến 9:00 tối, 6 ngày mỗi tuần
【Trời ơi, đúng là vận may trời cho!】
【Ta nói cho ngươi biết, loại đàn ông này hơn ta gần một giáp, lại còn là người suốt ngày làm việc vất vả, chắc chết sớm lắm.】
【Chỉ cần ta sống dai hơn hắn, sống lâu hơn hắn, về già làm Thái phi cái gì cũng không cần làm…】
Một tiếng ho khan bất ngờ vang lên, cắt ngang tiếng giọng nữ vang vọng bên tai.
Nam nhân nghiêm nghị ngồi trên ghế không còn giữ được vẻ mặt nghiêm túc nữa, đặt chén trà xuống, che miệng ho dữ dội.
Thiếu nữ ngồi đối diện thấy vậy, vội vàng hỏi nhỏ: “Bệ hạ sao vậy ạ?”
Biểu cảm của nam nhân có chút kỳ lạ, đôi mắt sắc bén không chút thay đổi nhìn thiếu nữ, dường như muốn nhìn thấu cả ruột gan của nàng.
Ánh mắt sắc bén ấy giống như Phán quan, làm cho thiếu nữ lập tức sợ hãi, lập tức quỳ xuống đất.
Không biết qua bao lâu, ánh mắt từ trên đỉnh đầu mới rời đi.
Tháng trước, Ôn Thục phi nhập cung, chưa được nửa tháng đã nhiễm phong hàn nằm liệt giường, đến nay mới khỏi hẳn.
Chu Cẩn Hành vừa hạ triều đã đến thăm, chỉ để bịt miệng Ôn gia.
Kết quả vừa ngồi xuống uống được hai ngụm trà, thì nghe thấy giọng nữ kỳ quái.
Giọng nói non nớt ấy, rõ ràng là giọng của Thục phi.
Nhưng kỳ lạ là lúc nãy nàng ta hoàn toàn không mở miệng nói gì, tiếng nói đến từ đâu?
Chu Cẩn Hành kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, lặng lẽ lấy khăn tay từ trong tay áo lau vết trà trên khóe môi.
Vị đế vương trẻ tuổi luôn lạnh lùng, khuôn mặt lạnh như tiền là đặc điểm của hắn.
Thiếu nữ quỳ dưới đất rõ ràng bị dọa không nhẹ, không nhịn được lầm bầm trong lòng:
【Má ơi, dọa chết bà đây rồi!】
【Gần vua như gần cọp, người xưa quả không lừa ta!】
Tiếng thì thầm này lại một lần nữa vang lên trong tai, Chu Cẩn Hành khẽ dừng động tác trên tay, thần kinh căng thẳng quan sát biểu cảm của thiếu nữ, còn tưởng mình bị ảo giác.
Trong lòng càng cảm thấy khó hiểu, hắn không còn tâm trạng ngồi nữa, đứng dậy nói: “Thân thể Thục phi vẫn chưa hồi phục, cứ nghỉ ngơi đi.”
Ôn Nhan thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiễn vị Phật sống kia rời đi.
Chu Cẩn Hành chắp hai tay sau lưng, bước dài rời khỏi Trường Xuân Cung, nào ngờ giọng nữ biến mất lại đột ngột vang lên:
【Ngày mai không biết sớm có đến kiểm tra không ta?】
【Khuôn mặt đó khó coi đến mức giống như mộ tổ tiên nhà mình bị đào lên vậy, ai mà hầu hạ nổi chứ!】