Chạm Vinh Quang

Chương 3

Đêm đó, ta thượng thổ hạ tả, sốt cao cả đêm không hạ.

Đại phu đến xem bệnh, nói ta ăn phải đồ không sạch sẽ.

Tần Vinh Nguyệt chỉ vào tách trà trên bàn, nói nhất định là do nước trà.

Nhưng chén trà đó là do tự tay ta pha để nghênh đón phụ thân đi săn trở về.

Phụ thân không nghi ngờ gì, còn ảo não nói: “Đều tại ta, tiểu hài tử ở nhà một mình sẽ không chăm sóc tốt cho mình.”

Sau đó, Tần Vinh Nguyệt chiếu cố ta suốt hai ngày hai đêm.

Ta cảm động không thôi, sau khi khỏi bệnh liền gọi bà ta làm mẫu thân.

Khi ta gọi nàng là mẫu thân, bà ta cao hứng đến không ngậm miệng lại được.

Sau đó bà ta trở thành dưỡng mẫu, dọn vào nhà ta.

Ban ngày bà ta làm nũng mập mờ với phụ thân, ban đêm lại cố ý muốn chia phòng ngủ với phụ thân.

Mặc dù phụ thân chỉ là nam tử thô kệch nhưng tâm tư đối với người mình yêu lại đặc biệt tinh tế tỉ mỉ.

Hắn muốn tam thư lục lễ, cưới hỏi đàng hoàng, cưới Tần Vinh Nguyệt vào nhà.

Nhưng Tần Vinh Nguyệt lại luôn che giấu thân phận thật của mình.

Trước đó bà ta té xỉu ở trên núi được phụ thân cứu giúp, lúc ấy tuyết lớn khó đi, bà ta và phụ thân bị giữ chân lại đó suốt nửa tháng.

Phụ thân chỉ biết, trước kia bà ta là phu nhân nhà giàu, bị trượng phu phụ lòng vứt bỏ, bị nữ nhi như bạch nhãn lang chán ghét, thế nên mới lưu lạc nơi sơn dã.

Phụ thân nghĩ rằng bà ta từng đau lòng vì quá khứ, cho nên không muốn thành hôn.

Kiếp trước, ta gọi Tần Vinh Nguyệt là mẫu thân xong, bà ta lập tức muốn vào thành giải sầu.

Lần đó vào thành, vừa vặn gặp Hoàng đế và tiểu công chúa cải trang vi hành.

*

Tần Vinh Nguyệt liếc mắt một cái liền nhận ra hai người bọn họ.

Bà ta đột nhiên bế ta lên cao, còn hôn lên trán ta:

“Tuế Ninh, con là áo bông nhỏ của mẫu thân, là nữ nhi mà mẫu thân yêu nhất!”

Ta đắm chìm trong hạnh phúc có mẫu thân, hồn nhiên không biết đại nạn lâm đầu.

Bà ta hôn ta xong, còn quay đầu nở nụ cười dịu dàng vô cùng tươi đẹp với phụ thân ta, bỗng nhiên cao giọng nói:

“A Nghiêm, nếu như bây giờ ta mới đáp ứng gả cho chàng, có phải đã quá muộn hay không?”

Phụ thân thụ sủng nhược kinh, trực tiếp ôm Tần Vinh Nguyệt và ta vào trong ngực.

Một khắc kia, ta hoảng hốt cho rằng mình là tiểu cô nương hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Nhưng biến cố đột ngột phát sinh.