Vỗ Về

Chương 10: Bé Con

Trong khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, Vân Nhạc Kỳ cảm nhận được trái tim mình đang điên cuồng dập thình thịch. Đôi mắt của Lâu Hạ Doãn, đen láy và sâu thẳm như một vực sâu, chứa đựng cả một vũ trụ. Chúng đẹp hơn bất kỳ vì sao nào mà hắn từng thấy. Khoảng cách giữa họ dường như tan biến, chỉ còn lại hai trái tim đang hòa nhịp.

“Bé con à! Em còn chưa trả lời anh đâu!” Giọng nói trầm ấm của Lâu Hạ Doãn vang lên, mang theo một chút khẩn thiết, khiến Vân Nhạc Kỳ không thể rời mắt khỏi anh.

Trong lúc vô thức, Vân Nhạc Kỳ thế mà lại đáp ứng rồi.

“Được!”

Dường như cảm thấy bản thân có chút qua loa, Vân Nhạc Kỳ lại bổ sung thêm.

“Em… Sau này em sẽ bảo vệ anh! Còn có, Lâu Dương Dương nữa!”

Lâu Hạ Doãn thấy dáng vẻ đáng yêu này của Vân Nhạc Kỳ liền không nhịn được mà bật cười.

Ở bên ngoài, Lâu Từ Dương đang sử dụng dị năng hệ hỏa của mình để đốt lửa, vừa ngồi khuấy chào vừa lẩm bẩm vài câu.

“Haizz… Anh trai à! Anh còn không dỗ dành được nhóc con là em trai anh sẽ phải ngồi đây làm thức ăn cho muỗi cả đêm đấy!”

Mặc dù ngồi ở khoảng cách khá xa, nhưng Lâu Từ Dương vẫn có thể nghe rõ ràng chuyện của Lâu Hạ Doãn và Vân Nhạc Kỳ. Dù cũng không muốn nghe lén, nhưng ai bảo hắn là dị năng hệ tinh thần chứ, dù có cách xa hơn thì cũng nghe thấy mà thôi.

Cuối cùng, khi người em trai tần tảo Lâu Từ Dương đã đấu tranh với nồi cháo xong thì hai người kia cũng đã bước ra khỏi xe.

Lâu Từ Dương ngước mắt lên, bị không khí ngọt ngào giữa và Lâu Hạ Doãn và Vân Nhạc Kỳ đánh úp bất ngờ đến không kịp phản ứng. Sau đó liền không nhịn nổi mà khẽ lẩm bẩm một tiếng.

“Chậc… Đây là muốn chọc mù mắt cẩu độc thân đúng không?”

Mặc dù trong lòng có chút chua, nhưng Lâu Từ Dương vẫn là quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Vân Nhạc Kỳ trước. Hắn bưng chén cháo đến trước mặt Vân Nhạc Kỳ, khẽ hỏi thăm.

“Đã thấy khá hơn chút nào chưa?”

Vân Nhạc Kỳ khẽ gật đầu một cái, đưa tay tiếp nhận cái chén trên tay Lâu Từ Dương.

Sau khi Vân Nhạc Kỳ ăn xong, Lâu Hạ Doãn liền ôm Vân Nhạc Kỳ trở lại trong xe. Còn Lâu Từ Dương thì không đi theo mà trực tiếp quay người đi về một hướng khác. Vân Nhạc Kỳ có chút thắc mắc hỏi Lâu Hạ Doãn.

“Doãn ca, Lâu Dương Dương đi đâu vậy?”

“Không có gì! Từ Dương chỉ là đi kiểm tra tình hình xung quanh một chút thôi.”

“À!” Vân Nhạc Kỳ khẽ gật đầu một cái.

Một lúc sau, Vân Nhạc Kỳ khẽ cuộn tròn trong lòng ngực Lâu Hạ Doãn, trằn trọc không ngủ được. Có vẻ như là do ban ngày ngủ quá nhiều nên hiện tại không còn buồn ngủ nữa.

“Bé con à! Làm sao vậy? Em khó chịu ở đâu sao?” Lâu Hạ Doãn khẽ vỗ vỗ lưng Vân Nhạc Kỳ hỏi.

“Không có, em chỉ là không cảm thấy buồn ngủ mà thôi!” Vân Nhạc Kỳ khẽ lắc đầu đáp.

Rồi như chợt nhận ra điều gì, Vân Nhạc Kỳ đột nhiên hỏi Lâu Hạ Doãn một câu không đầu không đuôi.

“Tại sao lại là bé con?”

“Sao cơ?” Lâu Hạ Doãn có chút không phản ứng kịp.

“Tại sao lại gọi em là bé con?” Vân Nhạc Kỳ lặp lại một lần nữa.

Lâu Hạ Doãn cũng không lập tức trả lời Vân Nhạc Kỳ mà khẽ suy tư một chút mới chậm rãi lên tiếng.

“Bởi vì bé con là để yêu thương và che chở. Cho nên Vân Nhạc Kỳ cũng là để yêu thương, Lâu Hạ Doãn sẽ che chở cho Vân Nhạc Kỳ.”

Vân Nhạc Kỳ có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống.

“Vậy anh gọi đi! Gọi em là bé con! Em muốn anh gọi em như vậy!”

“Vậy được rồi! Bé con à, em nên đi ngủ rồi đấy!” Lâu Hạ Doãn khẽ dịu dàng xoa đầu Vân Nhạc Kỳ.

Vân Nhạc Kỳ cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Sau khi dỗ Vân Nhạc Kỳ đi ngủ, Lâu Hạ Doãn cũng nhắm mắt nghỉ ngơi. Chỉ là, hắn cũng không ngờ tới, bản thân vậy mà mơ thấy những chuyện đã rất lâu rồi không nhớ tới…

Trong một ngôi biệt thự xa hoa ở tiểu khu La Hoa thành phố A, một cậu bé ăn mặc ngăn nắp với vẻ mặt nghiêm túc như ông cụ non đang đứng trước một căn phòng khẽ gõ cửa.

*cốc cốc cốc*

Chưa đợi người bên trong trả lời, cậu bé đã kiễng chân lên mở cửa rồi bước vào phòng.

Trong phòng, một người phụ nữ xinh đẹp với dáng vẻ vô cùng yếu ớt, đang nằm trên giường ngẩn người. Cho dù cậu bé đã bước vào phòng nhưng ánh mắt cô cũng không hề đặt lên người cậu mà nhìn về một nơi nào đó.

“Mẹ!” Cậu bé khẽ kêu lên một tiếng.

Lúc này, người phụ nữ mới lấy lại tinh thần nhìn về phía cậu bé, sau khi nhìn rõ người đến là ai, cô mới nở một nụ cười dịu dàng khẽ gọi.

“Tiểu Doãn! Sao con lại đến đây?”

“Mẹ! Em trai đang khóc!” Tiểu Hạ Doãn nghiêm túc nhìn về phía mẹ mình.

“À!” Người phụ nữ lúc này dường như mới nghe thấy tiếng gào khóc của đứa trẻ đang nằm trong nôi. Cô vội vàng chạy về phía chiếc nôi, ôm lấy đứa trẻ vào lòng rồi vỗ về.

“Bảo bối à! Bé con à! Đừng khóc, đừng khóc! Đều là lỗi của mẹ! Đều là lỗi của mẹ!” Cô vừa lặp đi lặp lại lời nói đó của mình vừa bật khóc nức nở theo đứa trẻ trong lòng.

Hình ảnh chợt trở nên hỗn loạn.

Lần này, vẫn là trong căn phòng đó, chỉ là có vẻ như tinh thần của người phụ nữ đã trở nên tốt hơn. Cô đang cầm trên tay một quyển sách, kể chuyện trước khi ngủ cho hai đứa trẻ.

Nhưng có vẻ như nó không có tác dụng lắm, bởi vì bé con Dương Dương nằm trong tã lót thì đang ở đôi mắt tròn xoe cười khanh khách. Còn tiểu Hạ Doãn cũng đang nhìn về phía mẹ mình không có vẻ gì là buồn ngủ cả.

Người phụ nữ khẽ thở dài nhìn hai đứa trẻ đang nằm bên cạnh mình.

“Sao hai đứa vẫn chưa ngủ vậy? Chả lẽ câu chuyện của mẹ dở tệ đến mức làm hai đứa mất ngủ sao?”

Tiểu Hạ Doãn lập tức dùng giọng điệu ông cụ non, vô cùng nghiêm túc trả lời mẹ mình.

“Không phải vậy! Là do câu chuyện mẹ kể quá hay nên con phải tập trung lắng nghe.”

Người phụ nữ nghe vậy liền không nhịn được mà bật cười, đưa tay xoa đầu tiểu Hạ Doãn.

“Tiểu Doãn đúng là bảo bối của mẹ mà! Còn biết nịnh mẹ nữa cơ.”

Bé con Dương Dương lấp tức kêu a a vài tiếng để thể hiện sự tồn tại của bản thân. Người phụ nữ cũng mỉm cười đưa tay nắm lấy bàn tay đang quơ loạn của bé con.

“Bé con cũng là bảo bối của mẹ!”

“Mẹ! Tại sao mẹ lại gọi em trai là bé con? Không phải ba nói em trai có tên khác sao?” Tiểu Hạ Doãn nghiêng đầu thắc mắc hỏi mẹ. Suy cho cùng thì cũng chỉ là đứa trẻ, cho nên có rất nhiều thứ Tiểu Hạ Doãn thật sự không thể hiểu được.

“Bé con chỉ là một cách gọi yêu thương mà thôi! Không phải tên của em trai con đâu.”

“Tiểu Doãn, sau này nhất định phải yêu thương và bảo vệ bé con đấy biết không!” Người phụ nữ đột nhiên trở nên nghiêm túc nói với Tiểu Hạ Doãn.

“Vâng ạ! Con nhất định sẽ bảo vệ em trai.” Tiểu Hạ Doãn cũng vô cùng nghiêm túc đảm bảo.

Lúc này, người phụ nữ mới nở một nụ cười dịu dàng xoa đầu Tiểu Hạ Doãn. Một lúc lâu sau, cả hai đứa trẻ đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

“Mẹ! Ngày mai mẹ xuống dưới lầu ăn sáng cùng con được không?” Mặc dù rất buồn ngủ nhưng Tiểu Hạ Doãn vẫn cố gắng mở mắt ra hỏi mẹ.

Người phụ nữ nghe vậy liền khựng lại một chút, nhưng rất nhanh sau đó liền nở một nụ cười ôn nhu xoa đầu Tiểu Hạ Doãn.

“Được rồi! Được rồi! Tiểu Doãn mau đi ngủ nào! Ngày mai mẹ sẽ xuống ăn sáng cùng con được không?”

Nghe được câu trả lời vừa lòng, Tiểu Hạ Doãn mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Khung cảnh hỗn loạn như một cơn ác mộng. Những tiếng hét kinh hoàng và tiếng kêu gọi đầy hoảng hốt của người hầu, tiếng gầm giận dữ của người đàn ông cùng tiếng khóc vang vọng của đứa trẻ hòa lẫn vào nhau. Trong cơn hỗn loạn, Tiểu Hạ Doãn ôm chặt Dương Dương vào lòng, lặng lẽ cúi đầu không nói gì.

Quản gia có chút không đành lòng đứng chắn trước hai đứa trẻ, cố gắng che đi khung cảnh máu me trước mặt. Người mẹ vừa mới hôm qua còn đang vui vẻ kể chuyện cho bọn họ giờ đây lại cắt tay tự sát trong phòng tắm.

...

Lâu Hạ Doãn có chút giật mình tỉnh giấc. Đập vào mắt là khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Vân Nhạc Kỳ.

“Doãn ca! Anh có sao không? Lúc nãy em gọi mãi nhưng anh vẫn không chịu tỉnh dậy.” Vân Nhạc Kỳ khẽ đưa tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán của Lâu Hạ Doãn.

Lâu Hạ Doãn khẽ nắm lấy tay Vân Nhạc Kỳ, lắc đầu.

“Xin lỗi, là do anh ngủ quên! Anh ngủ được bao lâu rồi?”

“Cũng không lâu lắm ạ! Nhưng mà Lâu Dương Dương vẫn chưa trở về.”

Lâu Hạ Doãn nghe vậy liền khẽ nhíu mày, vội bước ra khỏi xe nhìn xung quanh. Hiện tại trời đã hoàn toàn sáng hẳn, nhưng xung quanh bọn họ vẫn chẳng thấy một bóng người. Trong lúc Lâu Hạ Doãn đang suy nghĩ không biết có nên đi tìm Lâu Từ Dương không thì đằng xa đã có vài chiếc xe bọc thép dân dụng đang chạy về phía họ.

Vân Nhạc Kỳ cũng theo chân Lâu Hạ Doãn đi xuống xe, hắn đứng phía sau khẽ nắm lấy tay Lâu Hạ Doãn. Lâu Hạ Doãn cho rằng hắn đang lo lắng nên liền nắm tay Vân Nhạc Kỳ an ủi.

“Đừng lo lắng! Anh ở đây!”

Vân Nhạc Kỳ gần đầu đáp lại Lâu Hạ Doãn, nhưng mà điều hắn lo lắng không phải là những người kia, mà bởi vì khi nãy hắn mới tỉnh lại liền nhận thấy Lâu Hạ Doãn đang vừa thở gấp, vừa chảy mồ hôi lạnh. Dù hắn có gọi như thế nào thì Lâu Hạ Doãn cũng không chịu tỉnh lại.

Đoàn xe kia dừng lại cách Lâu Hạ Doãn và Vân Nhạc Kỳ một đoạn khá gần, người trên chiếc xe dẫn đầu chưa đợi đoàn xe hoàn toàn dừng lại đã mở cửa xe bước xuống, người chưa thấy mặt nhưng giọng nói ồm ồm đầy nội lực đã vang lên trước.

“Haha... Hạ Doãn! Lâu rồi không gặp!”

Một người đàn ông trung niên có cơ bắp lực lưỡng bước xuống từ trên xe, Lâu Từ Dường cả đêm không về cũng đang đi theo phía sau hắn. Một đám người lần lượt từ xe bước xuống chào hỏi Lâu Hạ Doãn.

“Doãn ca! Lâu rồi không gặp!”

“Hạ Doãn, dạo này vẫn tốt chứ?”

“Doãn ca, các anh đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?”

“Doãn ca, bạn nhỏ phía sau anh là ai vậy?”

Cũng có một vài người để ý đến Vân Nhạc Kỳ đang đứng cạnh Lâu Hạ Doãn. Người kia vừa mở miệng hỏi thì một đám người đều nhao nhao nhìn về phía Vân Nhạc Kỳ.

Mặc dù đã từng trải qua rất nhiều trường hợp, nhưng đứng trước một đống ánh mắt tò mò cùng trêu chọc không có ác ý thì Vân Nhạc Kỳ vẫn là có chút ngượng ngùng. Chắc chắn là Lâu Từ Dương đã nói gì đó với bọn họ rồi. Vân Nhạc Kỳ khẽ trừng mắt với Lâu Từ Dương, Lâu Từ Dương lập tức bày ra dáng vẻ vô tội.

“Anh! Tối qua em gặp được mọi người ở gần đây nên hôm nay mới trở về cùng bọn họ.” Lâu Từ Dương lên tiếng giải thích với Lâu Hạ Doãn một tiếng, cũng nhân cơ hội đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người ra khỏi người Vân Nhạc Kỳ.

Lâu Hạ Doãn khẽ gật đầu, tiến lên che chắn Vân Nhạc Kỳ sau lưng rồi bắt tay với người đàn ông trung niên dẫn đầu.

“Cửu Lão, lâu rồi không gặp! Sao mọi người lại ở đây?”

“Chuyện này nói ra thì dài lắm. Trước tiên cứ lên xe rồi vừa đi vừa nói đi!” Hoàng Cửu Chí nắm lại tay Lâu Hạ Doãn đáp.

Lâu Hạ Doãn gật đầu đáp lại Hoàng Cửu Chí rồi kéo Vân Nhạc Kỳ quay lại xe. Lâu Từ Dương cũng rất biết điều mà ngồi vào ghế lái.

Hoàng Cửu Chí cũng đi theo lên xe của đám người Lâu Hạ Doãn, sau khi ngồi ở ghế sau cùng Lâu Hạ Doãn và Vân Nhạc Kỳ, hắn liền nở một nụ cười đầy ẩn ý hỏi Lâu Hạ Doãn.

“Hạ Doãn! Không giới thiệu một chút về cậu bạn nhỏ bên cạnh sao?”

“Em ấy tên là Vân Nhạc Kỳ, là người tôi và Từ Dương gặp được trên đường trên đường trở về.”Lâu Hạ Doãn cũng nở một nụ cười đáp. Sau đó lại quay qua nói với Vân Nhạc Kỳ.

“Nhạc Kỳ! Đây là Cửu Lão, cũng là một vị đại lão có máu mặt của thành Bạch Nguyệt!”

Vân Nhạc Kỳ cũng rất lễ phép gật đầu chào hỏi Hoàng Cửu Chí. Còn Hoàng Cửu Chí cũng rất vui vẻ trò chuyện cùng Vân Nhạc Kỳ.

“Đừng có nghe Hạ Doãn nói bậy. Cái gì mà là đại lão của thành Bạch Nguyệt chứ! Ở trước mặt cậu ta thì tôi đây làm sao dám xưng là đại lão!”

Vân Nhạc Kỳ nghe Hoàng Cửu Chí nói vậy liền khẽ ngẩn người. Bởi vì trước kia, khi còn ở thành Hy Vọng, Vân Nhạc Kỳ đã từng nghe qua danh tiếng của Hoàng Cửu Chí. Ông ta không chỉ sở hữu song hệ dị năng hiếm thấy, mà còn là một trong những người khá được người sáng lập nên thành Hy Vọng kính trọng.

Vậy mà một người như thế lại nói bản thân không dám xưng là đại lão trước mặt Lâu Hạ Doãn. Cũng không biết là ông ta đang khiêm tốn, hay là địa vị của Lâu Hạ Doãn ở thành Bạch Nguyệt thật sự đặc biệt...