“Haiz… Đáng lẽ ra tôi nên rước tiểu mỹ nữ dịu dàng Nhan Nhan lên xe mới đúng chứ!” Lâu Từ Dương vừa lái xe vừa thở dài một tiếng.
“À, anh nói chị gái của em sao? Nhưng chị ấy là dị năng giả hệ trị liệu của bọn em. Phải ở lại chăm sóc cho Lẫm ca.”
Lâu Từ Dương có chút bất ngờ nhìn Tiểu Lục.
“Hai người là chị em ruột sao? Nhìn không giống nhau lắm.”
“Mọi người cũng đều nói như vậy đấy! Tên đầy đủ của em là Nhan Lục, nhưng người quen vẫn hay gọi em là Tiểu Lục nên có rất nhiều người không nhận ra bọn em là chị em ruột.” Nhan Lục có chút ngượng ngùng gãi đầu.
Vân Nhạc Kỳ nhìn cảnh này liền có chút nhớ Thanh Y. Trước đây Thanh Y vẫn thường hay nói muốn làm chị gái của hắn. Nhưng lúc đó Vân Nhạc Kỳ cảm thấy để một cô gái chỉ bằng tuổi em trai mình làm chị gái của mình có vẻ rất kỳ cục nên vẫn luôn không đồng ý.
Nhưng Vân Nhạc Kỳ biết, Thanh Y vẫn luôn coi mình là em trai của cô. Khi thành Hy Vọng vừa mới xây dựng, bọn họ thật sự rất khó khăn. Vân Nhạc Kỳ vẫn luôn phải chạy đôn chạy đáo để tìm kiếm vật tư và kêu gọi dị năng giả cho thành Hy Vọng.
Nhiêu lúc vất vả đến mức chân không chạm đất, vừa hoàn thành xong nhiệm vụ này, còn chưa kịp nghỉ ngơi được vài tiếng đã phải làm nhiệm vụ kia. Thanh Y lúc đó vẫn luôn đi theo Vân Nhạc Kỳ cũng không một lời oán thán, lúc nào cũng nở nụ cười an ủi Vân Nhạc Kỳ.
“Đợi sau này thành Hy Vọng phát triển thật tốt. Chị nhất định sẽ lấy mảnh đất đẹp nhất của thành Hy Vọng để xây cho Kỳ Kỳ một ngôi nhà ấm áp nhất.”
“Doãn ca! Đợi chúng ta tới thành Bạch Nguyệt, chúng ta liền dành lấy mảnh đất có vị trí đẹp nhất ở đó để xây ngôi nhà ấm áp nhất được không?”
Vân Nhạc Kỳ dựa đầu vào vai Lâu Hạ Doãn nói nhỏ. Nhưng sau khi nói xong, hắn liền có chút hối hận. Rốt cuộc bản thân đang nói gì vậy chứ, quan hệ của bọn họ còn chưa tốt đến mức đó.
Hắn nhất định là bị choáng váng nên mới dám nói ra câu nói này. Đang lúc Vân Nhạc Kỳ muốn thu hồi lại câu nói của mình, thì Lâu Hạ Doãn đã ôn nhu xoa đầu hắn.
“Được! Sau khi tới thành Bạch Nguyệt, chúng ta nhất định sẽ được ở trong ngôi nhà có vị trí đẹp nhất.”
Mặc dù Lâu Hạ Doãn không biết tại sao cảm xúc của Vân Nhạc Kỳ lại đột ngột trùng xuống, nhưng điều duy nhất anh có thể làm hiện tại là dịu giọng dỗ dành Vân Nhạc Kỳ.
Vân Nhạc Kỳ khẽ cười một tiếng. Cái cảm giác bản thân còn chưa kịp ủy khuất đã có người ôn nhu vỗ về quả thật là rất tuyệt vời.
“Doãn ca! Em có thể có thêm một yêu cầu quá đáng nữa được không?”
“Ừ! Em nói đi!”
“Em có chút không vui. Anh có thể ôm em được không?”
Lâu Hạ Doãn cười khẽ một tiếng, rồi vươn tay ra nói với Vân Nhạc Kỳ.
“Lại đây nào!”
Vân Nhạc Kỳ cảm thấy trái tim mình lại đập loạn nhịp nữa rồi.
…
Cứ thế mấy ngày trôi qua, đoàn người đi đường khá thuận lợi, chỉ có vài lần gặp phải tang thi sơ cấp và trung cấp nhưng rất nhanh liền được giải quyết. Vết thương của Lẫm Nhiên cũng đã khỏi hẳn nên tốc độ di chuyển của mọi người cũng nhanh hơn.
Nếu không phải có người cứ thích vất vưởng trước mặt hai anh em Lâu gia. Khiến Lâu Từ Dương, người vốn rất hòa đồng, cũng cảm thấy khó chịu thì chắc đoạn đường này của bọn họ sẽ càng thoải mái hơn.
Lâu Hạ Doãn với Vân Nhạc Kỳ vẫn luôn dính lấy nhau, hơn nữa mỗi khi không đối mặt với Vân Nhạc Kỳ, Lâu Hạ Doãn vẫn luôn mang vẻ mặt người sống hay người chết gì cũng chớ gần. Cho nên Tiểu Vân cũng không dám ve vãn Lâu Hạ Doãn quá mức.
Còn Lâu Từ Dương, người lúc nào cũng hòa đồng vui vẻ, đã trở thành đối tượng săn sóc đặc biệt của Tiểu Vân.
Mỗi lần Lâu Từ Dương không chịu nổi hướng ánh mắt cầu cứu tới anh trai mình là lại thấy Lâu Hạ Doãn đang nhắm mắt làm ngơ, còn Vân Nhạc Kỳ thì lại càng là dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác khiến Lâu Từ Dương hận đến ngứa răng.
Trong lúc mọi người đang lái xe trên đường như bình thường, thì Lâu Từ Dương, người vốn đang nằm ngủ ở ghế sau bỗng nhiên mở bừng mắt, nhíu mày nói với Lâu Hạ Doãn.
“Anh! Là tang thi cao cấp, ít nhất cũng là cấp tám, còn kéo theo cả một đám tang thi cấp thấp và trung cấp nữa.”
“Ở hướng nào?”
“Hướng mười giờ, đang tiến về phía chúng ta.”
Lâu Hạ Doãn lập tức lấy bộ đàm ra liên lạc với Châu Từ.
“Đội trưởng Châu, Từ Dương phát hiện ra một con tang thi cấp tám và một vài tang thi cấp thấp đang hướng về phía chúng ta. Mọi người chuẩn bị chiến đấu!”
“Được, đã rõ!” Châu Từ ở phía bên kia bộ đàm trả lời.
Sau khi nghe thấy câu trả lời của Châu Từ, Lâu Hạ Doãn lại quay qua nói với Nhan Lục.
“Tiểu Lục! Một lát nữa làm phiền cậu giúp anh bảo vệ Nhạc Kỳ!”
“Doãn ca yên tâm, em nhất định sẽ bảo vệ Nhạc Kỳ thật tốt.” Nhan Lục lập tức vỗ ngực đảm bảo.
Sau khi ổn định lại, mọi lập tức tìm một chỗ an toàn để dừng xe. Sau khi sắp xếp những người không có dị năng chiến đấu vào chỗ ẩn nấp, những người khác liền chuẩn bị hướng tới chỗ con tang thi cấp tám đó trước để đánh phủ đầu, khiến nó không kịp trở tay.
Trong lúc đội ngũ chuẩn bị tinh thần chiến đấu, không khí xung quanh càng lúc càng căng thẳng. Mọi người nhanh chóng tản ra các vị trí đã định sẵn. Từ xa, tiếng gầm rú của tang thi cấp tám vang lên, tiếng bước chân nặng nề của nó tạo ra những rung chuyển nhỏ trên mặt đất.
Lâu Hạ Doãn nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh. Dù anh sở hữu dị năng ánh sáng cấp chín, nhưng bây giờ anh chỉ có thể sử dụng dị năng hệ băng để tránh tiết lộ toàn bộ sức mạnh. Từ tay Lâu Hạ Doãn, những tia băng lạnh lẽo dần hình thành, biến thành những thanh giáo băng sắc bén.
Đôi mắt Lâu Hạ Doãn không hề dao động khi nhìn thấy một đám tang thi trung cấp và sơ cấp đi cùng tang thi cấp tám đang tiến về phía họ.
“Tập trung hạ những con trung cấp và sơ cấp trước!” Lâu Hạ Doãn hạ giọng ra lệnh.
“Châu Từ, chuẩn bị!”
Châu Từ gật đầu, ngay lập sử dụng dị năng hỏa hệ cấp sáu của mình. Trước mặt anh ta, những quả bom lửa nhanh chóng được hình thành sau đó bắn thẳng về phía trước tiêu diệt những con tang thi trung cấp và sơ cấp.
Nhanh như chớp, Lẫm Nhiên, sở hữu dị năng phong hệ cấp sáu, phóng lên không trung, cơ thể hắn như hòa làm một với gió. Từng lưỡi dao gió sắc bén được tạo ra từ tay Lẫm Nhiên, chúng cắt qua không khí và bổ thẳng vào đám tang thi đang lao tới.
Trong khi đó, Lâu Từ Dương đứng phía sau, tinh thần tập trung cao độ. Điều khiển dị năng không gian để mở ra những không gian nhỏ trên chiến trường, giúp đồng đội tránh né đòn tấn công hoặc để chuyển vị trí đột ngột. Một tay khác của hắn bùng lên lửa đỏ rực, lửa hừng hực từ dị năng hỏa hệ cấp bảy bắn về phía tang thi, đốt cháy nhiều con thành tro tàn chỉ trong nháy mắt.
Tang thi cấp tám đang đứng ở đỉnh của một tòa nhà gần đó, cơ thể của nó có vẻ to lớn hơn những con tang thi bình thường khác, nên rất có khả năng là tang thi có dị năng cường hóa.
Nó gầm lên một tiếng kinh khủng, cánh tay to lớn quét mạnh về phía Lâu Hạ Doãn. Lâu Hạ Doãn lập tức phản ứng, một lớp tường băng dày đặc dựng lên trước mặt, ngăn cản đòn tấn công hung mãnh của tang thi. Nhưng lực quá mạnh khiến tường băng của anh bị vỡ nát.
Lâu Từ Dương nhìn thấy vậy, lập tức sử dụng dị năng tinh thần của mình để tấn công trực diện vào não bộ của tang thi cấp tám. Một tia sáng đỏ lóe lên trong mắt anh khi anh truyền ý thức vào nó, khiến tang thi tạm thời ngừng lại, động tác của nó trở nên chậm chạp và rối loạn.
Lâu Hạ Doãn không chần chừ, anh tung ra một đợt tấn công bằng băng hệ. Từng mũi giáo băng dài sắc bén bắn thẳng về phía tang thi, xuyên thủng lớp da dày cộp của nó, máu đen ồ ạt tuôn ra.
Trong lúc đó, Châu Từ và Lẫm Nhiên tiếp tục hỗ trợ từ hai bên, họ cùng nhau tiêu diệt hết đám tang thi trung cấp và sơ cấp.
Sau khi kết thúc trận chiến, mọi người đều có chút mệt mỏi không muốn động đậy. Châu Từ càng không thèm để ý hình tượng mà ngồi bệt xuống đất, sau đó vẫy tay với Lẫm Nhiên.
“Lẫm Nhiên! nói một tiếng với mấy người Tiểu Lục là chúng ta đã xong việc bên này rồi!”
“Vâng!” Lẫm Nhiên đáp một tiếng rồi lấy bộ đàm ra liên lạc với Tiểu Lục.
Ở bên kia, sau khi đám người Vân Nhạc Kỳ nhận được tin tức từ Lẫm Nhiên thì đều thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù biết năng lực của mọi người đều không yếu nhưng bọn họ vẫn không tránh khỏi có chút lo lắng.
Nhan Lục thậm chí còn vui vẻ muốn nắm tay Vân Nhạc Kỳ nhưng Vân Nhạc Kỳ đã nhanh chóng tránh đi.
“Trong lúc sử dụng dị năng thì đừng chạm vào anh. Cơ thể anh không thể chạm vào dị năng được.”
“À! Em xin lỗi!”
Nhan Lục lập tức thu tay lại, ngượng ngùng gãi đầu. Nhưng chẳng bao lâu lại vui vẻ vòng quanh Vân Nhạc Kỳ.
“Thật tốt quá Nhạc Kỳ! Mọi người đều không sao!”
“Trước đây bọn em mà gặp phải tang thi cao cấp thì nhất định chỉ có con đường chết. Nhưng bây giờ mọi người đều không sao cả, nhất định là nhờ vào Doãn ca và Dương ca. Bọn họ quá lợi hại!”
“Đừng nghịch nữa! Chắc mọi người cũng sắp quay lại rồi đó!” Nhan Nhan nở nụ cười ôn nhu nhìn bọn họ.
“Hay là chúng ta ra ngoài đón bọn họ đi!” Tiểu Vân vốn đang im lặng ở bên cạnh đột ngột lên tiếng.
Nhan Nhan khẽ nhíu mày lại.
“Không được! Mặc dù chỗ chúng ta đang ở hiện tại khá an toàn, nhưng đâu ai biết được nhỡ đâu xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì chứ!”
“Chúng ta cứ ở đây đợi mọi người là được rồi! Có dị năng tàng hình của Tiểu Lục chúng ta sẽ an toàn hơn.”
Tiểu Vân nghe vậy, lập tức bĩu môi khinh thường.
“Cô không thấy mình quá ích kỷ hay sao? Mọi người vất vả chiến đấu bảo vệ chúng ta như vậy, chỉ là đi đón mọi người một chút thôi thì đâu có sao?”
“Trên đời này làm gì có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy chứ!”
“Cô…” Nhan Nhan tức giận nhìn Tiểu Vân, không biết phải làm sao.
“Chậc, có người muốn tăng hảo cảm với Doãn ca và Lâu Dương Dương nhưng lúc nào cũng thích ra vẻ đạo nghĩa thật đấy nhỉ.” Vân Nhạc Kỳ khinh bỉ liếc mắt nhìn Tiểu Vân.
“Muốn lấy lòng thì cứ nói thẳng là muốn lấy lòng đi, không cần phải dùng nhiều lý do vậy đâu. Người có mắt nhìn đều có thể nhìn ra suy tính trong lòng cô đấy!”
Tiểu Vân tức giận cắn môi nhìn Vân Nhạc Kỳ, cuối cùng cũng không thèm giả bộ nữa mà lớn tiếng mỉa mai.
“Vậy cậu cho rằng mình thứ gì chứ? Cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi! Đợi Lâu Hạ Doãn chơi chán cậu rồi thì cậu cũng sẽ bị vứt đi mà thôi.”
“Đồ xấu xa này! Cô nói gì vậy hả? Thường ngày bắt nạt chị tôi thì cũng thôi đi, bây giờ còn dám bắt nạt cả Nhạc Kỳ nữa.” Nhan Lục lập tức nhảy dựng lên trừng mắt với Tiểu Vân.
“Tôi nói gì sai hả? Các người còn không nhìn ra sao? Bọn họ mà là anh em gì chứ! Chắc chắn là loại quan hệ…”
Tiểu Vân còn chưa nói xong, đã có một cái tát đột ngột dáng xuống mặt. Vân Nhạc lạnh lùng nhìn cô ta.
“Cô nói ai bị vứt bỏ hả?”
Tiểu Vân lập tức phát điên kêu lên, dùng dị năng tấn công về phía Vân Nhạc Kỳ.
“Áaa! Đồ tiểu bạch kiểm này, cậu cũng dám đánh tôi!”
Trong khoảng thời gian này, mặc dù Vân Nhạc Kỳ đã tu luyện tới tứ tinh linh giả nhưng cơ thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Hắn có chút khó khăn mới tránh khỏi được dị năng của Tiểu Vân.
Nhan Nhan lúc này mới lấy lại được tinh thần, lập tức tức giận hét lên với Tiểu Vân.
“Tiểu Vân! Cô đang làm gì vậy hả?”
Ai chẳng biết rằng Vân Nhạc Kỳ chính là bảo bối trong lòng Lâu Hạ Doãn, nếu hôm nay Vân Nhạc Kỳ xảy ra chuyện gì, bọn họ đều đừng mong yên ổn.
Nhan Lục càng là hoảng hốt thu hồi dị năng của mình lại, chạy đến bên cạnh hỏi han Vân Nhạc Kỳ.
“Nhạc Kỳ! Cậu có sao không?”
“Tôi không…”
Vân Nhạc Kỳ vốn định nói mình không sao. Nhưng lời còn chưa dứt thì hắn đã ôm đầu đau đớn rêи ɾỉ. Tinh thần vốn được chữa trị tốt trong thời gian qua lại có dấu hiệu bất ổn.
Nhan Lục ở một bên nhìn thấy vậy liền có chút không biết phải làm sao, muốn đỡ Vân Nhạc Kỳ nhưng lại không dám chạm vào người hắn.
Tiểu Vân vốn dĩ cũng có chút hốt hoảng, nhưng lại vô tình nhìn thấy nhóm người Lâu Hạ Doãn đang trở về từ đằng xa, đôi mắt cô ta lóe lên như chợt hiểu ra điều gì.
“Cậu đây chính là muốn giả bộ đáng thương trước mặt họ đúng không? Mau đứng lên cho tôi.”
Cô ta cắn răng kéo Vân Nhạc Kỳ lên. Bởi vì động tác của cô ta quá nhanh, Nhan Lục đứng ở một bên cũng không kịp ngăn cản.
Vân Nhạc Kỳ bị năng lượng dị năng còn sót lại trên người Tiểu Vân làm cho đau đớn như muốn chết đi sống lại, cơn đau quằn quại như những con dao sắc nhọn cứa vào từng thớ thịt.
Trước khi Vân Nhạc Kỳ ngã xuống đất, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng quen thuộc vội vàng ôm hắn vào lòng.